Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 379. Người mặc hắc bào kỳ lạ

Chương 379. Người mặc hắc bào kỳ lạ
“Kết quả chúng ta đến thì đã tiến thẳng vào bên trong bí cảnh, tùy tiện giải quyết một vài cơ quan bên trong bí cảnh là đã dễ dàng lấy được tiên kiếm, chỉ có thể nói thiên mệnh hướng đến ngươi."
Hắc Hoàng cố ý bày ra bộ dạng không thèm để ý, nhưng trong giọng nói bộc lộ đắc ý, rõ ràng cũng cảm thấy bản thân đã lập đại công.
"Hắc Hoàng, ngươi đối xử tốt với ta, ta đều để trong lòng. Thế gian này, ngoại trừ sư tôn và phụ mẫu của ta ra, ngươi là người quan trọng nhất của ta, cảm ơn!"
Lục Trường Sinh nhìn chiếc nhẫn trên tay trái, trịnh trọng cảm ơn, ghi tạc những điều này vào trong lòng.
"Trừ sư tôn và phụ mẫu ra? Phụ mẫu ngươi thì ta có thể hiểu, nhưng nếu là sư tôn ngươi, hắn thật sự quan trọng hơn ta sao? Theo lý mà nói, ta phải quan trọng hơn sư tôn ngươi chứ." Hắc Hoàng có chút không phục, cảm thấy bản thân quan trọng hơn Lý Hiên.
"Sư tôn đã xuất hiện và giúp đỡ ta vào thời khắc ta khó khăn nhất, hắn rất quan trọng với ta, vì vậy..." Lục Trường Sinh nói.
"Quả thật sư tôn ngươi đã giúp đỡ ngươi khi ngươi khó khăn nhất, nhưng chuyện sau này vẫn luôn là ta giúp đỡ ngươi, từ nước Đại Hạ đến đại lục thần bí.”
“Khoảng thời gian này, ngươi gặp nhiều nhiều nguy hiểm như thế, đều là ta ở cạnh bên ngươi, cùng ngươi đối mặt, như thế còn không bằng sư tôn ngươi sao?”
“Ta cảm thấy ta quan trọng hơn Lý Hiên, cho dù hắn là đại tu sĩ chuyển thế, nhưng nếu nói về việc trợ giúp ngươi, hắn không bằng được ta."
Hắc Hoàng lại nhấn mạnh một lần nữa, cứ theo lý mà cảm thấy mình mạnh hơn Lý hiên, tựa như lão ngoan đồng.
"Nhưng, trước đây sư tôn đã cứu mạng ta và phụ thân, nếu không có sư tôn, ta và phụ thân đã chết từ lâu rồi." Lục Trường Sinh nghĩ đến cảnh tượng trước đây, nói.
"Được rồi, sư tôn ngươi quan trọng."
Hắc Hoàng dỗi hờn đáp lại một câu, vẫn cảm thấy bản thân quan trọng nhất, vì lúc đó hắn sẽ thức tỉnh, sẽ cứu Lục Trường Sinh.
Vì vậy, cho dù không có Lý hiên, Lục Trường Sinh cũng sẽ không chết, nhiều nhất chỉ có phụ thân Lục Trường Sinh chết.
Cũng vì điểm này, Hắc Hoàng không thể nói được lời phản bác nào, chỉ có thể âm thầm tức giận trong lòng.
"Hắc Hoàng, có phải ngươi tức giận không?''
Lục Trường Sinh hơi lo lắng, đặc biệt nhìn thanh phi kiếm trong tay, nghĩ đến đây là thông tin quan trọng mà Hắc Hoàng cung cấp cho hắn, hắn thật sự không muốn Hắc Hoàng tức giận.
"Ta không tức giận, vì ta chẳng cần tức giận, thanh phi kiếm này đã chứng minh tất cả." Hắc Hoàng lạnh nhạt nói, trong giọng nói có sự kiêu ngạo.
"Chuyện này..."
Lục Trường Sinh không nói nên lời, chỉ có thể trầm mặc bước ra ngoài với phi kiếm trong tay.
Cả quãng đường không xảy ra chuyện gì, cho đến khi ra khỏi bí cảnh thì nhìn thấy mấy Trúc Cơ hậu kỳ mặc hắc bào.
"Giao tiên kiếm ra đây, giết!"
Mấy người mặc hắc bào nhanh chóng lao đến, tấn công Lục Trường Sinh như ong vỡ tổ, khiến Lục Trường Sinh vung nửa đoạn tiên kiếm trong tay theo bản năng.
Bùm!
Âm thanh nặng nề vang vọng bốn phương.
Kiếm quang mạnh mẽ của tiên kiếm mạnh mẽ tùy tiện lăn tăn, trực tiếp đánh bay mấy người mặc hắc bào thậm chí còn tạo nên một trận gió mạnh.
"Mạnh quá! Chúng ta rút thôi!"
Mấy người mặc hắc bào chẳng bàn cãi gì thêm, quay người bỏ chạy, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nhưng lại có một tấm bản đồ rơi xuống tại vị trí bọn họ bỏ chạy, giống như là cố ý để lại.
"Uy năng mạnh quá, chỉ là quang huy tiên kiếm tỏa ra thôi mà đã có thể hất bay tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ sao? Quá mạnh!"
Lục Trường sinh kinh ngạc nhìn nửa đoạn phi kiếm, không dám tin thanh phi kiếm này lại lợi hại như thế, dễ dàng đánh bay những người mặc hắc bào đó như vậy.
Nhưng.
Trong khi Lục Trường Sinh phấn khích thì Hắc Hoàng lại chẳng nói lời nào, im lặng thật lâu.
"Hắc Hoàng, ngươi sao thế? Sao không nói chuyện?" Lục Trưởng Sinh nghi ngờ hỏi.
"Ta chỉ đang suy nghĩ, cảm thấy những người mặc hắc bào này hơi bất thường." Hắc Hoàng cau mày.
"Bất thường? Tại sao?" Lục Trưởng Sinh nghi ngờ không hiểu.
"Dường như những người mặc hắc bào này cố ý đưa tin tức đến cho chúng ta. Hơn nữa, ngươi nhìn bản đồ này đi, ta vừa mới dùng thần thức quét qua một lượt, phát hiện ra đây là tấm bản đồ dẫn đến một bí cảnh khác."
Hắc Hoàng nói xong thì dùng linh lực nhặt tấm bản đồ trên mặt đất lên, đưa cho Lục Trường Sinh.
"Ngươi chắc chắn chứ?"
Lục Trường Sinh cũng trở nên nghiêm túc, vội vàng cầm tấm bản đồ lên xem, phát hiện điểm cuối trên tấm bản đồ quả thật đã được đánh dấu bằng hai chữ bí cảnh.
Cứ như là sợ hắn không nhìn thấy, còn dùng bút đỏ vẽ lên trên, làm đánh dấu.
Bản đồ như thế khiến Lục Trường Sinh hơi mê mang, không rõ chuyện này là thế nào.
"Ngươi nhìn thấy rồi chứ, trước đó ta còn hơi băn khoăn, bởi vì có được thông tin quá đơn giản nên ta cũng từng hoài nghi đó là thông tin giả.”
“Nhưng khi đến bí cảnh lại phát hiện thông tin là thật, ngươi thật sự có được tiên kiếm, ta mới hoàn toàn cho rằng đây là niềm vui bất ngờ.”
“Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại thì cảm thấy mọi chuyện không đúng chút nào." Nói đến đây, Hắc Hoàng sắp xếp lại mọi chuyện một lần, rồi nói tiếp.
"Thành Toái Thạch mà chúng ta ở cách bí cảnh này đến hai ngày đi đường, nhưng những người mặc hắc bào đó lại xuất hiện ở thành Toái Thạch.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận