Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 442. Hồng phúc tề thiên (2)

Chương 442. Hồng phúc tề thiên (2)
Hộ gia đình này vô cùng nghèo khổ, chỉ có một bà lão, còn có hai đứa trẻ tầm mười tuổi.
Phụ mẫu của hai đứa nhỏ chết rồi, bị sinh vật ô nhiễm ăn rồi, gia đình này đã không còn trụ cột nữa. Gia đình này khổ đến thế nào, nghĩ cũng biết.
Nhà của bọn họ cũ nát, được làm từ cỏ tranh. Trong nhà không có giường chiếu, không có bàn ghế, không có đồ ăn, chỉ có các loại cỏ dại. Đói rồi thì chỉ có thể ra ngoài đào rau dại để ăn.
Sau một hồi Lý Hiên và bà lão thương lượng, hứa sẽ dạy hai đứa trẻ học chữ, đọc sách. Bà cụ lập tức gật đầu vui mừng khôn xiết đồng ý thu nhận thằng nhóc mập mạp, dạy cho hắn biết kiến thức cơ bản của cuộc sống.
“Thúc thúc, chúng ta thực sự có thể học chữ sao?”
Hai đứa trẻ chạy tới, nhìn Lý Hiên bằng ánh mắt khát vọng.
Bọn chúng, một đứa tên A Hổ, một đứa tên Nhị Nha. Cuộc sống nghèo khổ của như của bọn chúng, nếu có thể học chữ, đó chắc chắn là cơ hội thay đổi vận mệnh.
“Đương nhiên rồi, nhưng các ngươi phải đồng ý với ta, dạy bảo Tiểu Bàn Tử cẩn thận, làm sao để đào rau dại, làm sao trốn tránh sinh vật ô nhiễm, làm sao để sinh sống.”
Lý Hiên lấy ra hai bộ giấy bút, còn có ba cuốn thư tịch nhập môn cơ bản nhất.
“Ừ, ừ, chúng ta nhất định sẽ nỗ lực hoàn thành.”
A Hổ và Nhị Nha vội vàng gật đầu, con ngươi trắng đen rõ ràng nhìn sách vở, trên mặt tràn đầy sự mong đợi.
“Đây, chúng là đồ dùng học tập của các ngươi, trong hai giờ tiếp theo, ta sẽ dạy các ngươi học, cố gắng học hành.” Lý Hiên mỉm cười.
“Dạ vâng, cảm ơn thúc thúc.”
Hai đứa nhỏ vội gật đầu, vô cùng quý trọng mà cầm lấy quyển sách, nhận lấy cơ hội thay đổi số phận này.
Giáo dục tri thức rất nhanh đã bắt đầu.
Hai đứa trẻ cùng khổ nghiêm túc học tập, cố gắng nhớ từng chữ một, quý trọng từng giờ từng khắc.
Hai đứa bé mặc quần áo cũ nát, chân trần đạp trên mặt đất, gió lạnh từ ngoài thổi tới, khiến bọn họ cảm thấy rét lạnh vô cùng, nhưng chúng nó vẫn nghiêm túc học tập.
Khát vọng đối với tri thức trong đôi mắt ấy tưởng chừng như là thực chất.
Trong lòng Lý Hiên cũng có chút xúc động, tuy hắn có một vạn Huyết Phân Thân, đã thành lập hơn một vạn cô nhi viện, thế nhưng chỉ vẻn vẹn bao trùm tại một vài thành trì của Nam Vực.
So với khắp đại lục Trung Châu mà nói, Nam Vực nhỏ như hạt mè, khả năng giúp đỡ người khác của hắn có hạn, huống chi hắn còn cần chiến đấu với quỷ dị và tà ma.
Tất cả những gì hắn có thể làm là giúp đỡ từng người một.
Bên cạnh.
Từ nhỏ nhóc mập đã biết chữ, khịt mũi khinh thường tất cả những thứ này, căn bản không quan tâm, trái lại muốn tìm cơ hội chạy trốn.
Nhưng mỗi lần có dấu hiệu chạy trốn, hắn đều sẽ phát hiện Lý Hiên đang nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt cảnh cáo đó khiến nhóc mập mạp nhớ tới cảnh tượng bị đánh, sợ tới mức không dám chạy trốn nữa.
Thật ra hắn cũng là người không chịu ngồi yên, gan cũng hơi lớn, ý thức được rằng không trốn thì sẽ không bị đánh đau thì hắn dần yên lòng, trái lại còn tò mò quan sát khắp phòng.
Chưa đầy một chốc hắn đã chạy đi chạy lại, nghịch này nghịch kia, cảm thấy mọi thứ đều rất mới mẻ, nhưng thời gian trôi qua, đã đến bữa trưa.
Nhóc mập chạy đã mệt muốn ăn, thế là nhịn không được hỏi.
“Giữa trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
“Ăn cơm? Sao giữa trưa phải ăn cơm? Không phải chỉ ăn sáng với ăn tối thôi sao?”
Nhị Nha ngờ vực nhìn nhóc mập, không rõ tại sao bây giờ hắn lại muốn ăn cơm.
“Giữa trưa các ngươi không ăn cơm sao?” Nhóc mập mờ mịt.
“Không ăn, chỉ ăn sáng và ăn tối thôi, ăn cơm giữa trưa chỉ có nhà giàu mới ăn.” A Hổ giải thích một chút.
“Nhà giàu? Ngươi chắc chắn chứ?”
Nhóc mập không thể tin được rằng chuyện ăn cơm chưa lại thuộc về chuyện mà chỉ có nhà giàu mới làm được.
“Đương nhiên là chắc chắn rồi, bọn ta chỉ là bá tánh bình dân, không có tiền mua đồ ăn, chỉ có thể đào rau dại mà ăn, nhưng rau dại không nhiều lắm, bọn ta chỉ có thể ăn một cách tiết kiệm thôi.”
A Hổ giải thích hai câu rồi vội tiếp tục nghiêm túc học viết chữ với Lý Hiên, quý trọng cơ hội tốt như thế.
“Đây...”
Nhóc mập chau mày, nhưng không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Cứ thế.
Thời gian đã qua một ngày.
Ngày này, nhóc mập ăn một miếng rau dại liền nhổ ra, nói có đói chết cũng không ăn rau dại, kết quả hắn đói bụng cả đêm.
Một đêm này chẳng những hắn đói bụng mà còn ngủ rất không thoải mái.
Giường đệm làm từ cỏ dại, đâm vào người vô cùng khó chịu, quan trọng là trong cỏ dại còn có côn trùng.
Trong góc nhà có chuột, ngoài phòng có sói tru, cộng thêm thời tiết trở lạnh, gió từ bên ngoài thổi thẳng vào đầu khiến hắn rất khó chịu, dù hắn lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được.
Rất nhiều lần hắn muốn về nhà, trở về ổ chăn ấm áp, nhưng nhìn bóng người khoanh chân ngồi trong tiểu viện, nhóc mập chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Mấy ngày tiếp theo, nhóc mập trưởng thành rất nhiều, cuối cùng cũng nhận ra tầm quan trọng của thức ăn, biết rau dại khó ăn thế nào, biết đời sống của bá tánh nghèo khổ đến nhường nào.
Hắn bắt đầu ăn rau dại, đào rau dại, tìm trái cây, cũng học được cách làm ruộng, cuốc đất, thậm chí còn học sửa cửa sổ và nấu cơm đơn giản.
Hắn trưởng thành rất nhanh, tính cách thiếu sót dần dần bổ khuyết, nhận thức dần dần được hoàn thiện, nhưng cảnh tượng sau đó khiến hắn không nào thể nào quên được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận