Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 209. Chương 209: Suýt nữa làm ta tự bạo

Chương 209. Chương 209: Suýt nữa làm ta tự bạo
Cho dù nó liên tục bị thương trong quá trình này, bị cào đến chảy đầy máu, bị cắn đến mức rách da tróc thịt, nó cũng không hề lùi bước mà vẫn chiến đấu như cũ.
Sau vài phút.
Cánh tay của Huyết Phân Thân số hiệu 736 bị cắn đứt, nhãn cầu bên trái biến mất, toàn thân toàn là máu, khí tức cả người yếu ớt đến cực điểm.
Nhưng xung quanh nó, bốn mươi sinh vật ô nhiễm đã ngã xuống, bị nó giết bằng sức của một người!
"Hay, rất hay, với thực lực Luyện Thể tầng tám mà cản được ta lâu như vậy, còn giết chết nhiều thuộc hạ của ta như thế, ngươi có tư cách biết tên của ta, ta tên..."
"Tên con mẹ ngươi! Cùng chết đi!"
Cơ thể của Huyết Phân Thân phồng lên dữ dội, lao nhanh về tên mắt tam giác, biến thành một quả cầu hình tròn dưới ánh mắt kinh hoàng của hắn.
Ầm!!
Tiếng nổ lớn như tiếng sấm rung chuyển khắp nơi, lan ra mọi hướng giữa khói bụi cuồn cuộn.
Sau vụ nổ kịch liệt, những sinh vật ô nhiễm còn sót lại nằm trong vũng máu, hoàn toàn không còn âm thanh nào cả, duy nhất cự thụ ô nhiễm đó là vẫn còn sống.
Điều ngoài ý muốn là.
Mắt tam giác vẫn còn sống, cả người toàn là máu đứng dậy từ bãi cỏ, nhìn vật cưỡi hắc lang đó, hắn gầm lên đầy tức giận.
"Hắc Lang Vương của ta! Đáng chết, xui chết đi được, tùy ý gặp một người mà cũng hung ác như vậy, vừa xông lên thì đã Tự Bạo."
Mắt tam giác che phần bụng chảy máu, từ từ đứng dậy, tức giận nhìn nơi phát nổ, nhìn Hắc Lang Vương vì cứu mình mà bị nổ chết tại chỗ.
Dường như sự tức giận của mắt tam giác đã đến cực điểm, hắn hung hăng nhìn về thôn nhỏ ở phía xa, lạnh giọng nói.
"Đợi lát nữa sẽ giết sạch cái thôn này, một người cũng không để lại."
Mắt tam giác nói xong thì khập khiễng đi về phía cự thụ ô nhiễm.
Cũng vào lúc này.
Một người đàn ông đội đấu lạp xông ra từ trong rừng, điên cuồng chạy về chỗ hắn với tốc độ rất nhanh.
"Đợi đã, sao cách ăn mặc của người này giống người vừa nãy thế?"
Mắt tam giác nhìn thấy người đàn ông đội đấu lạp thì trong lòng ngạc nhiên, một suy nghĩ không hay xuất hiện trong đầu.
Hắn vội vàng chạy đến trước mặt của cự thụ ô nhiễm, khống chế cự thụ bao lấy mình, tạm thời trốn trong trung tâm của cự thụ.
Sau đó.
Cảnh tượng mắt tam giác sợ hãi nhất đã xuất hiện.
Sau khi nam tử đội đấu lạp chạy đến, không nói hai lời, cơ thể căng phồng lên, biến thành một quả bóng tròn.
Ầm!
Sự bùng nổ dữ dội lại xuất hiện lần nữa, nổ ngay trên thân của cự thụ ô nhiễm, nổ cự thụ đến khói bụi mù mịt, mảnh gỗ bay tứ tung.
May mà.
Cự thụ ô nhiễm không bị thương nặng, thân thể được giữ gìn rất tốt, đồng thời còn thông qua hấp thụ năng lượng tự nhiên mà bắt đầu hồi phục từ từ.
Mắt tam giác trốn trong thân cây nhìn thấy cảnh này, khẽ thở phào một hơi.
Nhưng giây tiếp theo, đồng tử của hắn đột nhiên co rút lại.
Bởi vì, từ mọi hướng, hàng trăm bóng dáng người đội đấu lạp đang xông đến với tốc độ cực nhanh..
Nhìn những bóng dáng điên cuồng chạy đến này, nhìn sự điên cuồng trong mắt của những người này, mắt tam giác sợ hãi hét lên: "Đừng, đừng qua đây!"
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng phát nổ liên hoàn vang vọng trong khu vực này, cự thụ ô nhiễm khổng lồ cũng như thế mà biến mất trong tiếng nổ vang.
Mắt tam giác đó trực tiếp tiêu tán, ngay cả hài cốt cũng không còn nữa, cứ như thế mà biến mất.
Một tai họa lớn của thôn nhỏ ven hồ cứ vậy mà biến mất.
Không có ai nhìn thấy cảnh này, chỉ có duy nhất một con sếu trắng đứng trên cành cây nhìn thấy hết tất cả.

Thanh Liên Tông.
Đoạn Kiếm Nhai.
Lý Hiên lặng lẽ hấp thụ ký ức về trận chiến, sự hiểu biết về sức mạnh của Tự Bạo càng rõ ràng hơn.
Hắn phát hiện, thực lực của Huyết Phân Thân càng mạnh thì sức mạnh Tự Bạo mà nó phát huy càng đáng sợ, rất thích hợp dùng vào thời khắc cuối cùng.
Có năng lực Tự Bạo, sức chiến đấu của hắn cũng gia tăng trên diện rộng, có thể ung dung đối mặt với các loại nguy cơ.
'Ting! Đệ tử Lục Trường Sinh của ngài nhận được hỗ trợ giúp đỡ của trưởng lão tông môn, thực lực đạt đến Luyện Khí tầng hai.'
"Ting! Ngài đạt được phần thưởng: Nhưỡng Tửu tông sư tiến hóa thành Linh Tửu Sư nhất giai.'
"Hửm?"
Âm thanh nhắc nhở đột nhiên xuất hiện khiến Lý Hiên cau mày, sau đó nhanh chóng hấp thụ kiến thức trong đầu.
Những kiến thức này bao gồm tất cả khía cạnh của linh tửu, có mô tả vô cùng chi tiết về làm sao để nấu ra linh tửu.
Lý Hiên vẫn rất tò mò về cách nấu linh tửu, định thử nấu một chút.
"Hôm nay đến đây thôi, ngày khác lại ra đề tiếp nhé."
Để lại câu này, bóng dáng Lý Hiên lướt đi, đi thẳng đến phường thị của tông môn.
Gừ gừ!
Liệt Diễm Cuồng Sư ôm lấy cái nồi lớn, định đi theo.
Sau khi Nam Hy nhìn thấy thì vội vàng kéo nó lại, hét lớn: "Khốn nạn, ngươi là chiến sủng của ta, không phải là chiến sủng của Lý Hiên, dừng lại cho ta!!"
Nam Hy không ngừng la hét, tốn rất nhiều công sức mới khuyên được nó, mấu chốt vẫn là hứa lần sau sẽ mang Cuồng Sư đến nhà Lý Hiên ăn thịt lợn kho tiếp thì mới khuyên được Cuồng Sư.
Điều này khiến cho Nam Hy vô cùng buồn bực, cảm thấy sau khi bản thân gặp Lý Hiên thì giống như đã mở ra một cuộc sống mới vậy, kỳ lạ.
Trong tâm trạng buồn bực Liệt, nàng dẫn Diễm Cuồng Sư đi, trở về rừng Thanh Trúc của nàng.
Sau khi bọn họ rời đi.
Trong sơn động ẩn giấu phía dưới Đoạn Kiếm Nhai.
Một bóng dáng nhảy lên, đáp xuống nơi vừa làm đồ ăn, đen mặt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận