Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 626. Huyết Phân Thân bắt đầu phản kích

Chương 626. Huyết Phân Thân bắt đầu phản kích
‘Ting! Đệ tử Tiểu Muội của ngài nhân họa đắc phúc, huyết mạch triệu hoán được bổ sung đáng kể, thực lực thành công đột phá đến Kim Đan hậu kỳ , phần thưởng của ngài: Thể Siêu Thoát nhị giai thăng cấp lên đến tam giai.’

Âm thanh nhắc nhở của máy móc vang lên trong đầu.
Nghe thấy hai âm thanh thông báo này, ánh sáng trong đôi mắt Lý Hiên lập lời, tâm trạng cũng trở nên tốt lạ thường.
Mấy ngày này kỳ thực hắn rất bận, tốc độ tu hành dĩ nhiên cũng chịu ảnh hưởng nhất định, kết quả hai đệ tử lại lợi hại như vậy, cho hắn hai bất ngờ khá tốt.
Mang tâm trạng rất tốt, Lý Hiên nhìn Tiểu Muội ngồi khoanh chân trên giường bệnh, lặng lẽ chờ nàng tỉnh lại.
Sau một lúc.
Tiểu Muội mở mắt, con mắt mỹ lệ sùng bái nhìn Lý Hiên, sau đó cúi đầu thật sâu nói.
“Cảm ơn sư tôn, lại đem thêm rắc rối cho ngài rồi.”
“Không sao, suy cho cùng ngươi cũng là đệ tử của ta.”
Lý Hiên nở nụ cười rồi khẽ xoa đầu nàng. Bây giờ ở đây chỉ có ba người là hắn, Tiểu Muội và Sở Vãn Ngâm, Lý Hiên sẽ sử dụng hình thái con người.
Chẳng còn cách nào, chỉ cần hắn biến thành mèo thì Sở Vãn Thu sẽ muốn ôn hắn khiến Lý Hiên cạn lời vô cùng, dứt khoát biến thành hình người.
“Sư tôn, đây là thứ ta có được khi thăm dò được Trung Châu, ngài nhất định phải nhận, xin ngài.”
Tiểu Muội từ trong túi Càn Khôn lấy ra một cái hộp nhỏ và mở chiếc hộp ra, trong nháy mắt, hai quả siêu tiến hóa xuất hiện trước mắt Lý Hiên.
“Quả siêu tiến hóa sao, được, vậy ta không khách sáo.” Lý Hiên mỉm cười rồi nhận lấy. Món đồ này hắn thật sự rất cần.
“Vâng, vâng, sư tôn nhận ta mới vui đấy.”
Tiểu Muội rất vui khi Lý Hiên nhận quà, đôi mắt to cũng cong thành trăng lưỡi liềm.
“Tiểu Muội, ngươi về Trung Châu đi, ngoại vực quá nguy hiểm rồi, ta không muốn ngươi xảy ra chuyện nữa. Cầm lấy những linh phù và đan dược này, còn cả thanh pháp khí này.”
Một tia ý thức của Lý Hiên trực tiếp lôi ra cả đống thứ trong một lần và nhét chúng thẳng vào trong lòng Tiểu Muội, căn bản không thèm hỏi Tiểu Muội có cần hay không.
Nhiều đồ như vậy khiến cho Tiểu Muội dở khóc dở cười, muốn từ chối nhưng lại không dám, trong lòng vừa không biết làm sao lại vừa vô cùng cảm động.
Sáu đó.
Nàng chưa cảm động được bao lâu thì đã thấy Lý Hiên biến thành mèo, hắn kéo nàng ra ngoài và trực tiếp phái người đưa nàng về Trung Châu.
Ở một nơi khác.
Núi Tội Nghiệt.
Đây là một trong những căn cứ của tà ma ở ngoại vực, cũng là căn cứ gần với căn cứ của núi Thanh Phong nhất.
Lúc này.
Gần cứ điểm Hắc Sơn ở góc tây bắc của núi Tội Nghiệt.
Ba tên tà ma đầu trâu đang tuần tra cứ điểm, tra xem có dấu vết Nhân tộc tiến vào hay không.
“Ngưu Đại, không cần lo lắng, lần trước mặc dù chúng ta thất bại nhưng Nhân tộc cũng không tốt hơn là mấy.”
“Hiện giờ tăng viện của chúng ta lại đến rất đông, Nhân tộc căn bản không dám đến nơi này chọc giận chúng ta.” Ngưu Nhị không bận tâm nói.
“Đúng thế. Từ khi số lượng của chúng ta vượt qua Nhân tộc, bọn họ đã không dám đến chọc giận chúng ta nữa rồi. Ngưu Đại, ngươi kiểm tra nghiêm túc như vậy thực sự chả có ý nghĩa gì.”
Ngưu Tam lắc đầu, căn bản không lo lắng việc Nhân tộc tiếp cận cứ điểm.
“Vẫn nên cẩn thận chút thì hơn, lần trước chúng ta vốn đã có thể tiêu diệt căn cứ núi Thanh Phong, nhưng mà ngờ được rằng lại xuất hiện một cô nương thần bí, trực tiếp đánh chúng ta mông lung.”
“Còn có Trận Pháp Sư tên Sở Vãn Thu kia, trình độ trận pháp của người này rất mạnh, trực tiếp chôn sống bảy chiến hữu của chúng ta, thật quá đáng sợ.” Đại Ngưu căm phẫn tột độ nói.
“Hai nữ nhân này quả thực là đáng chết, có điều huyết mạch của cô nương thần bí tên Tiểu Muội kia đã cạn khô rồi, không còn là mối đe dọa nữa.”
“Sau này chỉ cần chú ý đến Sở Vãn Thu là được. Trận pháp của nữ nhân này quả thật rất lợi hại, có điều sở trưởng của nàng là mai phục và phòng ngự, căn bản không dám xâm nhập vào cứ điểm của chúng ta.”
Ngưu Nhị vác cự phủ nói, khi nhắc đến cái tên Sở Vãn Thu, trong mắt nó lóe lên sát ý nồng đậm.
“Nói cũng phải, cho Nhân tộc một vạn lá gan bọn họ cũng không dám đến gần khu vực chúng ta chiếm đóng, chạy đến nơi này, cho dù bọn họ có trận pháp thì cũng phải chết.”
Ngưu Tam gật đầu tán thành, cho dù tập kích núi Thanh Phong thất bại, nó cũng không coi Nhân tộc ra gì.
“Ơ? Đó là cái gì? Gấu sao? Hay là người?”
Ngưu Đại đột nhiên nhìn về hướng xa, ở nơi đó có bóng dáng ba tên vác trường đao đang nhanh chóng đi tới.
Bóng dáng này là ba con gấu kỳ lạ, bộ lông là sự đan xen giữa hai màu đen và trắng, lông xung quanh mắt là màu đen, đầu là màu trắng, cơ thể mập mập, trong có phần đáng yêu.
Tay trái của ba con gấu này cầm một cái cột, sau lưng vác một thanh trường đao, thoạt nhìn vô cùng kỳ lạ.
Nhưng điều khiến à ma nghi hoặc là ba con gấu đầu đều là Kim Đan kỳ, thực lực như vậy mà lại dám hoạt động ở khu vực đóng chiếm của bọn chúng, thế chẳng khác nào tự tìm đến cái chết.
“Các ngươi là cái thứ gì? Là người hay là gấu?”
Ngưu Đại nhanh chóng dẫn Ngưu Nhị và Ngưu Tam bay qua, bao quanh ba con gấu đen trắng lẫn lộn này.
“Bọn ta là bộ tộc Gấu Trúc, tôn sùng chiến đấu, không biết ba vị cao thủ đây có dám đấu với ba huynh đệ bọn ta một trận không!” Một con gấu trúc trong số đó điềm nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận