Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 416. Đôi mắt của Lý Hiên đã mù

Chương 416. Đôi mắt của Lý Hiên đã mù
Tiên kiếm đột nhiên đâm về phía lưng Lý Hiên. Nó chui ra từ trong những vòng tròn gợn sóng, nhắm thẳng vào chỗ hiểm của hắn.
Thời khắc nguy cấp.
Bản Năng Chiến Đấu của Lý Hiên giúp hắn tránh được đòn tấn công trong gang tấc. Hắn nhanh chóng vọt ra mấy chục thước, sau đó vừa tự chữa lành vết thương, vừa nhìn chằm chằm hư không.
“Lại bị ngươi tránh thoát, Lý Hiên!”
Trên hư không.
Lý Hiên giả mặc bộ tiên khí màu trắng ngạo nghễ đứng đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm phía dưới.
“Ngươi đừng giãy giụa nữa. Ta có hầu hết năng lực của ngươi, còn có hai bản phục khắc của tiên khí, mà ngươi lại bị phong tỏa, đa phần năng lực không thể phát huy được.”
“Với sự chênh lệch lớn đến như vậy, tất cả những gì ngươi có đều là rác rưởi, ngoan ngoãn chịu chết đi.”
Lý Hiên giả đột nhiên vung tiên kiếm, trực tiếp xuyên qua hư không, đột ngột xuất hiện trên cổ Lý Hiên, gần như chém ngang da thỉ.
Xoẹt!
Tia chớp lóe lên dưới chân hắn.
Trong tia chớp, bóng dáng của Lý Hiên đột nhiên xuất hiện cách đó trăm thước, rồi lại nhanh chóng biến mất, liên tục xuất hiện và biến mất mười hai lần, lúc này hắn mới dừng lại trên vách đá.
Ầm!
Mặt đất nứt ra, những cánh tay khổng lồ chắp lại, đập vào mười hai vị trí hắn vừa xuất hiện và biến mất, suýt nữa đập trúng hắn.
“Lại bị ngươi tránh thoát!”
Lý Hiên giả trên bầu trời không ngừng chế nhạo, tiêm kiếm trong tay vẫn luôn dao động trong không gian.
Khi thấy mắt phải của Lý Hiên phía dưới mất tiêu cự, Lý Hiên giả lại nói.
“Bỏ cuộc đi. Tất cả cố gắng của ngươi đều vô ích, mắt phải của ngươi sắp mù rồi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chết.”
“Ồ? Thực lực của ngươi mạnh hơn ra nhiều như vậy, nhưng ta vẫn kiên trì được ba ngày trong tay ngươi. Bắt chước vẫn chỉ là bắt chước. Cho dù ngươi có sức mạnh của ta, ngươi cũng không phát huy được tất cả sức mạnh của ta.” Lý Hiên chế giễu.
“Nực cười, không biết ai là kẻ chật vật chạy trốn, cũng không biết là ai đang đứng trong tuyệt vọng.” Lý Hiên giả trên hư không phản bác.
“Chật vật chạy trốn sao? Trên thực tế, trong ba ngày qua, ta phát hiện ra không chỉ một bí mật, ví dụ như thứ phong tỏa sức mạnh của ta chính là tấm gương kia.”
“Bây giờ ta đã xác định đại khái được vị trí của nó. Nó ở trong không gian kép xung quanh đây, ta nói không sai chứ.” Ánh mắt của Lý Hiên trầm tĩnh, hắn thong dong bình tĩnh mở miệng.
“Ngươi tìm thấy thì đã sao? Ta có thể tùy ý thay đổi vị trí của tấm gương, ngươi căn bản không có khả năng phá hủy nó.” Lý Hiên giả cười nhạt.
“Thật vậy, trạng thái bây giờ của ta rất khó phá hủy nó, nhưng trong ba ngày qua, ta đã tìm ra toàn bộ các tọa độ không gian.” Lý Hiên khẽ mỉm cười.
“Ngươi nói gì?” Lý Hiên giả nhướng mày, sát ý điên cuồng dâng trào.
“Ta nói, cho dù ngươi có thể di chuyển tấm gương, giúp nó chạy trốn để bảo vệ nó, nhưng chỉ cần ta phá hủy không gian này, tấm gương cũng sẽ vỡ nát.”
Sáu vòng thanh liên xuất hiện sau lưng Lý Hiên, điên cuồng điều động linh lực trong trời đất, mắt trái của hắn điên cuồng lập lòe, dần dần hiện ra một chữ ‘Thiên’ uy nghiêm và thần thánh.
Ầm ầm!
Bầu trời nổ tung, một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh xuống phía dưới với thiên uy cuồn cuộn, đập vào tọa độ không gian của vùng đất này.
“Cản cho ta!”
Trong hư không.
Lý Hiên giả điên cuồng gầm thét.
Chín vòng thanh liên sau lưng nhanh chóng chuyển động, cuồng phong rít gào không ngừng, mưa xối xả như trút nước, mưa đá nhanh chóng rơi xuống trong sấm chớp.
Trong nháy mắt, tất cả các loại năng lực được điên cuồng phóng ra, thề phải ngăn cản bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống kia.
Rầm rầm rầm!
Huyết Phân Thân do Lý Hiên giả triệu hồi nhanh chóng lao về phía Lý Hiên và bắt đầu điên cuồng tự bạo. Trong khi con ngươi của Lý Hiên co rụt lại, chúng nó đã tiến hành hơn một vạn lần tự bạo liên tiếp.
Ầm ầm, ầm ầm!
Tiếng nổ rung trời, bụi bay mù mịt, Lý Hiên ở trên cao dần dần bị nhấn chìm trong màn tự bạo của một vạn Huyết Phân Thân, mảnh vụn của chiếc áo màu trắng rơi xuống và biến thành hư vô trong tiếng nổ đùng đùng.
Trên bầu trời.
Thiên Không Chi Thủ khổng lồ dần dần bị ngăn cản, bị Lý Hiên giả chặn lại trên hư không, cứng rắn chặn nó lại bằng thực lực mạnh mẽ.
“Ha ha ha ha, cuối cùng ta vẫn chặn được. Dù tiên kiếm và khải giáp tiên khí của ta chỉ là bản sao, nhưng vẫn có lực lượng vô cùng mạnh mẽ. Ngươi cuối cùng vẫn chỉ đang phí công mà thôi.”
Lý Hiên giả tùy ý cười to, mái tóc đen tung bay trong hư không. Hắn toát ra khí chất xuất trác việt giữa trời đất.
“Phải không?”
Trong khói bụi cuồn cuộn.
Giọng nói của Lý Hiện từ tốn vang lên, giọng nói khàn khàn và yếu ớt.
Cùng với âm thanh này.
Lý Hiên bước từng bước, từ trong khói bụi bước ra, bước chân lảo đảo và chậm chạp, giống như hắn sẽ ngã xuống ngay ở giây tiếp theo.
Hai cánh tay của hắn biến mất và đã không còn khả năng tự chữa trị, bởi vì Huyết Nhân Ngẫu đã vỡ tan không còn nguyên vẹn nữa nên không thể tự chữa trị được.
Nhưng Lý Hiên không quan tâm, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng lên bầu trời, nhìn vào Thiên Không Chi Thủ bị ngăn chặn.
“Nếu ngươi đã chặn được bàn tay đó, vậy cái này thì sao?”
Mắt trái của Lý Hiên đột nhiên mất đi hào quang, hoàn toàn mất ánh sáng.
Ầm ầm!
Trời đất rung chuyển, mây mù cuồn cuộn.
Rậm rạp, vô số Thiên Không Chi Thủ từ trên trời hung hăng giáng xuống với lực lượng to lớn, trực tiếp đánh vào tất cả các tiết điểm không gian trong không gian.
“Không!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận