Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 173. Cự hổ dị chủng (2)

Chương 173. Cự hổ dị chủng (2)
Lý Hiên không hề biết bản thân vô hình trung đã thay đổi suy nghĩ của một cô nương, hắn chỉ cưỡi lên người cự hổ và hướng về bên ngoài rừng rậm, đi ra khỏi rừng trong sự vui vẻ của cự hổ.
Một bên khác.
Trong sơn động.
A Ngốc và Thu Nhi mở mắt, sau khi tiếp nhận xong kiến thức, hai người bọn họ vô cùng vui vẻ, cảm thấy công pháp tu hành rất cao cấp.
Hai người rất mong chờ, nóng lòng muốn thử tu luyện, vận chuyển khí huyết.
Kết quả sau một lượt tu luyện, A Ngốc thành công hoàn thành lần vận chuyển khí huyết đầu tiên, nhưng Thu Nhi có thế nào cũng không thể nhập môn.
“Khặc khặc khắc, tư chất của Thu Nhi quá kém, tư chất thế này căn bản không thể nhanh chóng có được sức chiến đấu. Tương lai các ngươi sẽ còn gặp rất nhiều nguy hiểm, Thu Nhi không có sức chiến đấu, chết là cái chắc!” Thôn Thiên Ma âm u nói.
“Sẽ không đâu, ta sẽ cố gắng nâng cao thực lực, bảo vệ Thu Nhi tỷ.” A Ngốc nghiêm túc đáp ở trong lòng.
“Vô dụng thôi, ngươi không thể lúc nào cũng canh chừng nàng, tương lai nàng chết chắc, trừ khi ngươi và ta dung hợp, có được sức mạnh của chủ tể thế giới.” Thôn Thiên Ma lại dụ dỗ.
“Lúc trước ngươi thề thốt rằng Thu Nhi tỷ chết chắc rồi, nhưng Thu Nhi tỷ vẫn sống yên ổn, lời người nói không chính xác.” A Ngốc nhỏ giọng phản bác.
“Cái này……”
Thôn Thiên Ma nghe xong những lời phản bác này nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Chủ yếu là lúc trước khi Thu Nhi gặp nguy hiểm, nó nói vô cùng chắc chắn.
Ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một Lý Hiên, cứu vớt Thu Nhi, điều này khiến Thôn Thiên Ma rất khó chịu, cũng rất phẫn nộ với Lý Hiên.
Một lúc sau, Thôn Thiên Ma mới một lần nữa điều chỉnh lại giọng điệu nói.
“Hừ, cứ đợi đó, thiên tư của Thu Nhi rất kém, đã định là sẽ không có bao nhiêu sức chiến đấu, sư tôn của ngươi nhiều lắm chỉ dạy ngươi một vài công pháp, cho ngươi một vài cái tốt là hết rồi.
Sau này các ngươi sinh tồn ở bên ngoài chắc chắn sẽ gặp phải những nguy hiểm tương tự thế này, đến lúc đó chỉ cần sơ xảy một cái, Thu Nhi sẽ phải chết, ngươi chắc chắn sẽ hối hận.”
Thôn Thiên Ma tiếp tục nói, cảnh cáo A Ngốc.
Hừ!
Tiếng hổ gầm đột nhiên vang lên, âm thanh vô cùng trầm đầy, chỉ cần nghe thấy âm thanh này là đã cảm thấy sức chấn nhiếp đáng sợ vô cùng.
“Ha ha ha, ta đã nói gì nào, mới có bao lâu các ngươi lại gặp phải nguy hiểm rồi, nghe tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc như vậy, e là sinh vật dị chủng. Sinh vật như vậy chịu đòn vô cùng bền bỉ, gặp phải nó, không có sự giúp đỡ của ta các ngươi chết là cái chắc!” Thôn Thiên Ma cười ha hả.
“Chắc là sư tôn đang ở bên ngoài, có lẽ đây là sủng vật của sư tôn không chừng.” A Ngốc phản bác.
“Người cảm thấy có thể sao? Sinh vật dị chủng là vương giả trời sinh, bọn chúng tuyệt đối sẽ không phục tùng con người, bọn chúng cao ngạo bất tuân hơn cả yêu thú, cũng thông minh hơn. Cho dù phục tùng thì cũng chỉ là giả vờ phục tùng, tương lai chắc chắn sẽ phản bội, trừ khi là người giúp đỡ bọn chúng rất nhiều, bằng không bọn chúng tuyệt đối sẽ không phục tùng.” Thôn Thiên Ma giải thích.
“Thật ư?”
A Ngốc nghe xong những lời này liền trở nên căng thẳng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
“Thật! Năm đó đến cả bản ma vương cũng phải tiêu hao một lượng khí lực rất lớn mới thuần phục được một con dị chủng, đó còn là một loài chó dễ thuần phục. Loại kiêu ngạo bất tuân như hổ, cho dù bản ma vương năm đó cũng chỉ có thể giết chết chứ không thể thuần phục.” Thôn Thiên Ma tiếp tục giải thích.
“Vậy…… vậy phải làm sao? Tuyệt đối không được để con hổ làm hại Thu Nhi tỷ.” A Ngốc lo lắng đứng dậy, cả người vô cùng căng thẳng.
“Dung hợp với ta, chỉ cần ngươi dung hợp với ta, có được lực lượng mạnh mẽ là ngươi có thể giết chết con hổ này.” Thôn Thiên Ma lại lần nữa bắt đầu dụ dỗ, chỉ là nó vừa nói xong câu này, bên ngoài đã truyền đến giọng nói của Lý Hiên.
“A Ngốc, Thu Nhi, ra đây một chút, cho các ngươi xem cái này vui lắm.”
“Ửm?”
Nghe thấy câu nói của Lý Hiên, Thôn Thiên Ma đột nhiên có dự cảm không hay.
Bởi vì trong lời nói của Lý Hiên không có vẻ căng thẳng, ngược lại còn mang cảm xúc vui mừng.
Nếu con hổ dị chủng đến tấn công, tuyệt đối không nên là cảm xúc vui mừng, đây chính là nguyên nhân Thôn Thiên Ma có dự cảm không hay.
Mang theo sự lo lắng này.
Thông qua đôi mắt của A Ngốc, Thôn Thiên Ma âm thầm quan sát thế giới bên ngoài, chờ đợi cảnh tượng sắp xảy đến.
Rất nhanh.
Cùng với câu nói của Lý Hiên.
A Ngốc và Thu Nhi chạy ra khỏi sơn động, nhìn Lý Hiên đang ngồi trên người cự hổ.
Nhìn cự hổ to lớn mạnh mẽ, nhìn thân hình khôi ngô bá khí của nó và cả Lý Hiên đang tự do tự tại ngồi trên người con hổ.
A Ngốc và Thu Nhi bị cảnh này làm kinh ngạc, nhìn Lý Hiên bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Sư tôn, con hổ này là sủng vật của ngươi sao?”
“Ừm, lúc nãy ở Hắc Phong Lâm nhìn thấy con hổ này, tiện tay thuần phục luôn, sau này dùng làm tọa kỵ cũng không tồi.” Lý Hiên xoa đầu cự hổ, bình tĩnh nói.
Lúc tay hắn xoa đầu con hổ, cự hổ ngoan ngoãn híp mắt lại, giống hệt như tư thế hưởng thụ của con mèo con.
Cảnh tượng này.
Không chỉ khiến A Ngốc và Thu Nhi kinh ngạc, đến cả Thôn Thiên Ma cũng chết sững.
Bạn cần đăng nhập để bình luận