Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 144. Ta chắc chắn sẽ không ăn, thơm quá! (2)

Chương 144. Ta chắc chắn sẽ không ăn, thơm quá! (2)
Hai con tiểu yêu thú đứng cách đó không xa, chảy nước miếng nhìn thịt nướng, nhất là Tiểu Hắc Hùng, ánh mắt nhìn vịt nướng trong lò không hề chớp, như là đã dừng hình.
"Làm tiêu sư, biết nướng thịt không phải là rất bình thường sao?"
Lý Hiên cười nhẹ, lấy ra mẻ thịt nướng đầu tiên và đưa cho Tần Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt, mang những phần thịt nướng này sang cho phụ mẫu ta."
"Vâng, sư tôn."
Tần Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, dẫn một đám thịt nướng và gà vịt quay đi, mang đến cho phụ mẫu Lý Hiên.
Có điều.
Sau khi trở về, gương mặt nhỏ của Tần Nguyệt đỏ bừng, còn có chút ngại ngùng.
"Sao thế?" Lý Hiên thắc mắc.
"Không... Không có gì." Tần Nguyệt vội vàng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ.
Nhìn dáng vẻ của Tần Nguyệt, Lý Hiên đột nhiên nhớ đến chuyện mẫu thân của hắn đã nhiều lần thúc giục hắn thú thê, hắn đột nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Khụ khụ, đến ăn thịt đi, ăn thịt, đã nướng xong rồi."
Lý Hiên vội vàng chuyển chủ đề, chia thịt nướng, đưa một mâm lớn trong đó cho Tần Nguyệt, khiến nàng chân tay luống cuống.
Tuy nhiên.
Sau khi ăn thịt nướng, Tần Nguyệt nhanh chóng bị thức ăn cuốn hút.
Đặc biệt là khoảnh khắc nàng cắn vào miếng thịt, hương vị thơm ngon còn đọng lại trên môi và răng của nàng tức khắc kích thích sự thèm ăn của Tần Nguyệt, nàng nhanh chóng biến thành kẻ háu ăn, nhanh chóng nhai nuốt.
Tống Tiểu Mỹ bên cạnh không không khác gì, ăn đến cái miệng nhỏ phồng cả lên, không kịp nói chuyện.
Song, điều khiến Lý Hiên kinh ngạc hơn cả là Tiểu Hắc Miêu ăn nhiều nhất và cũng ăn nhanh nhất.
Thân hình nhỏ bé như vậy, vậy mà trong thời gian ngắn đã ăn hết hai mân thịt nướng lớn, ăn miệng đầy dầu mỡ.
Trái lại, Tiểu Hắc Hùng thì không ăn nhiều, ôn vịt nướng liếm từng chút một, híp mắt tỏ vẻ hưởng thụ.
Nhìn cảnh này.
Lý Hiên cũng gắp một miếng thịt nướng lên và nhấm nháp, cảm thấy mùi vị thực sự rất ổn, quả thực xứng đáng với Trù Nghệ Thần Cấp.
Có điều.
Trong quá trình này, Lý Hiên cũng phát hiện ra một vấn đề.
Đó là, trong quá trình hắn nấu nướng, mùi hương ngập tràn xung quanh, thu hút sự chú ý của hàng xóm, sau đó rất nhiều cảm xúc bị hút đến, bị Lý Hiên hấp thu.
Trong số đó, Lam bà bà ở trong căn phòng bên cạnh kia là cung cấp nhiều cảm xúc nhất, những cảm xúc đó giống như một dòng sông ào ạt.
Nhiều cảm xúc như vậy khiến Lý Hiên vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ trong lòng, không biết có phải là do thực lực của nàng đủ mạnh nên mới cung cấp nhiều cảm xúc như vậy hay không?
Hay là, cảm xúc trong lòng nàng quá mạnh mẽ nên mới tạo nên kết quả như vậy?
Lý Hiên nghi vấn không hiểu, nhanh chóng mở ra Góc Nhìn Thượng Đế, quan sát khu vực trong bán kính mười nghìn thước.
Trong nháy mắt.
Ở bên trong trạch viện lớn gần phủ thành chủ, Lý Hiên nhìn thấy một luồng cảm xúc mới.
Cảm xúc này đến từ người tu tiên Đường Khả Nhi, cảm xúc của nàng tràn ngập sự tò mò sâu sắc.
Trong trạch viện, người tu tiên Chu Hằng bên cạnh dường như cũng có cảm xúc, nhưng phần lớn là ghen tị.
Cả hai người này đều là người tu tiên, cảm xúc của bọn họ giao động mạnh hơn người bình thường, điều này khiến trong lòng Lý Hiên mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
"Nếu như suy đoán của ta không nhầm, thực lực càng mạnh, cảm xúc tỏa ra càng mạnh, cho dù là vô ý thức tỏa ra, cũng vượt xa người thường."
Lý Hiên thầm nói, nhìn về hướng sân của phụ mẫu, hắn có thể cảm nhận được rất nhiều cảm xúc tích cực, cũng rất mạnh mẽ.
Nhưng so với người tu tiên thì thiếu một chút khí thế, nhiều một chút thuần túy.
Ngược lại, Tần Nguyệt còn nhỏ tuổi, không chỉ có những cảm xúc đơn thuần, mà thậm chí còn mạnh mẽ hơn những cảm xúc của người tu tiên.
Điều này lại một lần nữa khiến Lý Hiên phải lau mắt mà nhìn Tần Nguyệt.
Hơi hăng hái liếc nhìn Tần Nguyệt một cái, Lý Hiên vừa tiếp tục nướng thịt vừa hấp thu những cảm xúc từ bốn phương tám hướng ùa đến.
Những cảm xúc này bao gồm nhiều loại.
Ví dụ, cảm xúc của Tần Nguyệt đều là tích cực ngay thẳng, cảm xúc do Lam bà bà cung cấp hầu hết là cảm xúc chán nản, có xu hướng tiêu cực.
Quan trọng là vị bà bà này thỉnh thoảng nhìn trộm từ cửa sổ, muốn ăn đồ ngon nhưng lại ngại ra ngoài, điều này khiến Lý Hiên cảm thấy rất buồn cười.
Hắn chẳng thèm để tâm đến đối phương, tiếp tục nướng thịt, nướng mấy đứa tham ăn đồ ăn ngon.
Một giờ sau.
Đồ nướng ngon lành cuối cùng cũng hết.
Tống Tiểu Mỹ ăn quá no, ngồi ở trên ghế không muốn nhúc nhích, Tiểu Hắc Miêu ăn đến bụng nhỏ tròn vo, béo một vòng.
Tiểu Hắc Hùng trái lại không hề ăn nhiều, nhưng nó lén lút dấu một con vịt nướng, thỉnh thoảng ngửi một chút, điệu bộ lén lút đó cũng rất đáng yêu.
Chỉ có Tần Nguyệt là khá bình thường, không ăn quá nhiều, nhưng bên mép nàng lại có một mẩu thịt nhỏ.
"Sư tôn, ngài chỉ ăn một chút như vậy, có thể ăn no không? Để ta nướng thêm một chút cho ngài!"
Tần Nguyệt rất chú ý đến Lý Hiên, thấy Lý Hiên không ăn nhiều, nàng không khỏi hỏi han.
"Không cần, những loại thịt này chất lượng còn kém một chút, nếu có nguyên liệu tốt hơn nữa thì tốt."
Lý Hiên lắc đầu thất vọng, rất không hài lòng với những nguyên liệu này nên không muốn ăn thêm nữa.
Trong căn phòng cách đó không xa.
Lam bà bà đứng bên cửa sổ, câm lặng khi nghe thấy những lời Lý Hiên nói.
Nàng rất muốn nói, những món này đã rất ngon rồi, biết không? Thịt nướng thơm như vậy còn kén chọn, có thể bình thường một chút hay không? Ta còn chưa được nếm thử đâu!
Nhưng Lam bà bà không thể nói ra, chỉ có thể chán nản đứng bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn lén, muốn ăn nhưng không được ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận