Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 229. Bị đả kích đến hoài nghi nhân sinh (2)

Chương 229. Bị đả kích đến hoài nghi nhân sinh (2)
Bát trưởng lão sớm đã muốn uống rượu, không nhịn được uống một ngụm lớn.
“Ấy?”
Uống xong một bát rượu ngon, Bát trưởng lão cảm thấy rượu có gì đó không đúng, khẽ ‘ấy’ một tiếng.
“Sao vậy?”
Lý Hiên tưởng rượu có vấn đề, cũng uống một ngụm, không phát hiện có gì bất thường.
“Chất lượng rượu này của ngươi có hơi cao nha, ta lại thử thêm.”
Bát trưởng lão lại rót đầy một bát rượu nữa, tiếp tục thưởng thức, càng uống mắt càng sáng lên.
“Rượu ngon, thật sự là rượu ngon! Lý Hiên, ngươi chắc chắn đã bỏ rất nhiều công sức cho hũ rượu này của mình nhỉ. Ta có thể cảm nhận được rượu này chất lượng cực cao, đối với chúng ta đều có ích, chắc chắn dùng linh tài giá trị cao. Rượu này ta không thể uống không được, quyển Bí tịch thuật độn thổ này tặng ngươi.” Bát trưởng lão lại lấy ra một quyển sách, muốn tặng nó cho Lý Hiên.
“Cái này… Vậy thì đa tạ nha.”
Lý Hiên bất lực, rượu này dùng loại nguyên liệu thông thường, chỉ có điều sau khi hoàn thành lại thêm một ít Tình Tự Chi Thủy mới dẫn đến việc chất lượng rượu rất cao.
Lý Hiên không giải thích nhiều mà nhận quyển Bí tịch thuật độn thổ, quyển sách này quả thực là cần thiết.
“Cái đó, quyển Bí tịch Thuật Tiểu Linh Vũ của ta cũng tặng cho ngươi.”
Băng Huyên Nhi cũng uống một ngụm rượu ngon, phát hiện rượu quả thực không tồi.
Nhưng nàng không mang theo bí tịch gì tốt, chỉ có thể lấy ra Thuật Tiểu Linh Vũ lúc trước mình tu luyện.
“Thuật Tiểu Linh Vũ cũng không tệ, vậy ta xin nhận lấy.”
Lý Hiên cũng không hề khách sáo, hắn thực sự thiếu hụt phương diện pháp thuật, dứt khoát nhận lấy hết.
Tiếp đó, ba người cùng nhau uống rượu chuyện trò, hấp thu các loại cảm xúc xung quanh.
Sau một bữa tiệc chớp nhoáng, Bát trưởng lão uống nhiều nên cáo từ rời đi.
Phần lớn hũ rượu đều bị hắn uống hết, uống đến mặt mày đỏ bừng, thậm chí Bát trưởng lão còn cảm thấy rượu ngon nên không nỡ dùng linh khí tiêu tán cơn say.
Điều này khiến hắn đi đứng chao đảo, trên tay còn cầm một con vịt quay, miệng cũng ăn đến dính đầy dầu.
Băng Huyên Nhi uống hết ba bát, gương mặt nhỏ trắng nõn cũng ửng hồng, trông rất đáng yêu.
Chỉ có Lý Hiên uống không nhiều, hắn sớm đã quen với rượu này, không cảm thấy rượu ngon.
“Được rồi, chúng ta thu dọn đồ đạc, nhiệm vụ rửa bát giao cho ngươi vậy.”
“Ừm, được.”
Băng Huyên Nhi gật đầu, cánh tay trắng nõn bắt đầu ngưng tụ pháp thuật, chùi bát rửa nồi, dọn dẹp vệ sinh.
Cách đó không xa.
Một số người tu tiên nấu ăn bên dòng suối nhỏ, ngửi mùi thơm nửa ngày nhìn Lý Hiên sai bảo Băng Huyên Nhi chùi bát rửa nồi thì thấy khó chịu trong lòng.
Băng Huyên Nhi là Đệ nhất mỹ nữ của nước Đại Hạ, vẻ đẹp vô song, khí chất tao nhã trầm tĩnh, giống như một tiên tử xinh đẹp.
Mỹ nhân như vậy, bọn họ hận không thể cung phụng như thần, chỉ từ xa ngắm nhìn cũng đã thấy mãn nguyện.
Kết quả Lý Hiên thì ngon rồi, không những có thể cùng Băng Huyên Nhi uống rượu ăn cơm, còn có thể sai Băng Huyên Nhi chùi nồi rửa bát.
Sự so sánh như vậy khiến những người tu tiên này cảm thấy rất không công bằng.
Mấu chốt là Băng tiên tử còn rất nghe lời, điều này khiến những người tu tiên ở quanh đó bị đả kích nặng nề, thậm chí bị đả kích đến hơi hoài nghi nhân sinh.
Ở một nơi khác.
Ở khu rèn luyện tâm ma.
Mười tu sĩ đang miệt mài rèn luyện tâm cảnh, tăng cường tính kháng và ý chí đối với tâm ma.
Nhưng Bát trưởng lão đi lâu như vậy mà vẫn chưa quay lại, bọn họ hơi tò mò.
“Các ngươi nói xem, Bát trưởng lão đi lâu vậy mà còn chưa quay lại, có phải đã ở bên đó ăn đồ ăn ngon luôn rồi không? Dù sao hương thơm vẫn luôn ngập tràn.” Một người tu tiên tai to nói.
“Không thể nào! Bát trưởng lão là cao nhân đắc đạo, sao có thể mê đắm chút đồ ngon này được chứ? Chắc chắn là có chuyện gì đó làm hắn trễ nải.”
“Đúng, ta từng thấy Bát trưởng lão ngồi tu hành ở trên đỉnh Tuyết Sơn, hoàn toàn không cần nghi ngờ ý chí của Bát trưởng lão, chắn chắn là có chuyện khiến hắn trở lại muộn hơn.”
“Tiểu tử ngươi sao có thể nghi ngờ Bát trưởng lão hả? Đó là cao nhân đắc đạo đấy, trải qua nhiều loại cảnh tượng lớn, chút hương thơm này trong mắt Bát trưởng lão chỉ là như gió thoảng mây bay mà thôi.”

Vài tu sĩ sùng bái Bát trưởng lão lập tức phản bác, giống như người hâm mộ, không cho phép người khác nghi ngờ chất vấn.
“Được rồi, các ngươi đều đúng, ta chỉ đoán mò thôi, đoán mò thôi.” Người tu tiên tai to bất lực lắc đầu.
“Sau này đừng đoán mò nữa, cẩn thận dẫn lửa đốt mình, sao lại dám nghi ngờ ý chí của Bát trưởng lão, đó là người có thể ngồi trong bồn hoa Dục Vọng ba ngày ba đêm đó.”
“Đúng vậy, đúng vậy, chút hương thơm này mà muốn hấp dẫn trưởng lão, ngươi đừng có nằm mơ nữa.”
Đám đông tiếp tục nói, trong lời nói đều là sự sùng bái và kính trọng đối với Bát trưởng lão.
Cũng vào lúc này.
Tiếng bước chân lộn xộn vang lên, đám người nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy Bát trưởng lão loạng choạng đi đến.
Bát trưởng lão lúc này đã uống đến mặt mày đỏ bừng, trong tay còn cầm con gà nướng vàng óng, miệng dính đầy dầu mỡ, rõ ràng là vừa ăn một bữa no nê.
Nhìn bộ dạng này của Bát trưởng lão, nghĩ đến trước đó Bát trưởng lão nói bản thân có ý chí kiên định, sẽ không bị những thứ bên ngoài ảnh hưởng, mọi người đều há mồm trợn mắt, đầu óc choáng váng.
Phải biết rằng, trước đó mọi người đều tin vào tư thái cao nhân mà Bát trưởng lão biểu hiện ra, thậm chí có người còn trở thành người hâm mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận