Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 283. Thắng mà không tốn sức

Chương 283. Thắng mà không tốn sức
Đao ánh màu máu khổng lồ từ trên trời giáng xuống, mang theo sức lực cực lớn chém xuống, ngay cả đối phương có tốc độ cực nhanh cũng không thể tránh né được, chỉ có thể bị buộc phải ứng chiến.
Nhưng giờ phút này, vào thời điểm Từ Trang cho rằng mình sẽ thắng.
Thân thể hơi cúi của Lý Hiên đột nhiên biến mất, một tia chớp màu trắng chợt lóe trên lôi đài rồi biến mất.
Ầm!
Đao ánh màu máu khổng lồ biến mất, những chùm tia sáng màu máu xung quanh thân thể của Từ Trang đồng thời nổ tung.
Bóng dáng của Lý Hiên không biết đã đứng ở sau lưng Từ Trang từ khi nào. Hắn thu thanh trường kiếm lập lòe tia chớp vào vỏ kiếm, sau đó bước xuống lôi đài.
Trên lôi đài.
Từ Trang đứng ngây ra, hai tay còn duy trì tư thế cầm đao.
Phụt!
Một vết kiếm đột nhiên xuất hiện trên má trái của Từ Trang, máu tươi đỏ thẫm chảy dọc theo gò má, từng giọt rơi xuống.
Từ Trang xoa nửa mặt bên trái đầy máu của mình, sau đó nhìn Lý Hiên đang đi xa, hắn im lặng, cũng không lại nói ra lời lẽ ngạo mạn nữa.
Những người xung quanh cũng rất im lặng, chấn động nhìn Lý Hiên đi từng bước xuống.
Vừa rồi, bọn họ chỉ thấy tia chớp lóe lên, sau đó trận đấu liền kết thúc, tốc độ nhanh ngoài sức tưởng tượng.
Loại sức mạnh giây tốc đánh bại đối thủ mang đến chấn động vô cùng mãnh liệt. Rất nhiều đệ tử cảm thấy căng thẳng, không bao giờ dám tỏ ra bất kính với Lý Hiên.
Dưới cây liễu.
Kiếm Si đứng bật dậy, nghiêm túc nhìn Lý Hiên. Ngay cả đã nắm giữ kiếm ý, Kiếm Sĩ cũng khó giấu được sự chấn động.
“Đây là Lôi Đình Nhất Thiểm trong kiếm pháp Lôi Đình. Hắn đã đạt tới trình độ này sao? Thật sự là thiên phú kiếm thuật đáng sợ.”
Ánh mắt của Kiếm Si trở nên phức tạp. Lần trước hắn gặp Lý Hiên, Lý Hiên vừa mới học kiếm pháp Lôi Đình, nhưng đã bộc lộ thiên phú kiếm thuật mạnh mẽ.
Khi đó Kiếm Si chưa coi Lý Hiên là đối thủ, chỉ là một sư đệ thiên phú phi thường.
Nhưng bây giờ.
Kiếm Si không dám lại coi thường Lý Hiên. Hắn chính thức coi Lý Hiên là đối thủ.
“Ta tuyên bố, Lý Hiên chiến thắng!” Cửu trưởng lão sâu kín nhìn Lý Hiên, sau đó lớn giọng tuyên bố kết quả.
Cửu trưởng lão nói xong, lúc này Từ Trang mới loạng choạng bước xuống lôi đài, im lặng đi đến góc khuất, lặng lẽ vuốt ve vết sẹo trên mặt trái.
“Sư huynh Từ Trang, ngươi không sao chứ? Vết sẹo trên mặt ngươi…” Một tu sĩ trẻ tuổi quan tâm hỏi.
“Không sao, vết sẹo này cho ta cảm giác bất lực đã lâu không gặp. Nó sẽ luôn thôi thúc ta trở nên mạnh hơn. Ta sẽ vĩnh viễn ghi ngờ cảm giác này.” Từ Trang khàn giọng nói, ánh mắt nhìn theo Lý Hiên.
Tâm điểm chú ý của mọi người.
Lý Hiên trở lại bên cạnh Băng Huyên Nhi, một lần nữa lên người Hàn Băng Cự Hổ, đồng thời hắn phát hiện Băng Huyên Nhi đang nhìn mình với đôi mắt sáng quắc.
“Có chuyện gì?” Lý Hiên hỏi.
“Không có gì, chẳng qua ta cảm thấy lúc giây tốc đánh bại đối thủ, ngươi rất tuấn tú, vô cùng hấp dẫn.”
Băng Huyên Nhi cười xinh đẹp nói, đôi mắt to chớp chớp nhìn Lý Hiên.
“Thực ra, ta dùng rất ít lực lượng, nhưng ta không ngờ hắn lại yếu như vậy.” Lý Hiên nói thật.
Hắn vốn không muốn để ý đối phương, nhưng tên nhóc này quá kiêu ngạo, vì thế hắn dạy cho người này một bài học.
Đương nhiên, Lý Hiên cũng muốn kiểm tra lực lượng của mình một phen, để xem bản thân tu hành kiếm pháp Lôi Đình đến bước nào rồi.
Kết quả thật bất ngờ, hắn chiến thắng mà không tốn sức chút nào. Lý Hiễn cũng không biết phải làm sao.
“Cái này…”
Băng Huyên Nhi nghe hắn nói thế thì không nói nên lời. Cuối cùng nàng liếc Lý Hiên.
“Ta biết ngươi mạnh. Đúng rồi, trận tranh quán quân chắc hẳn là ngươi đối chiến Kiếm Si. Ngươi có nắm chắc phần thắng không?” Băng Huyên Nhi tò mò.
“Mười phần.” Lý Hiên quả quyết.
Kiếm pháp Lôi Đình có tổng cộng một trăm lẻ tám chiêu, hắn chỉ dùng Lôi Đình Nhất Thiểm liền thắng, còn chưa kịp sử dụng hết một trăm lẻ tám chiêu.
Nếu có thể phóng một trăm lẻ tám chiêu của kiếm pháp Lôi Đình, nhất định có thể phát huy uy lực đáng sợ, nên Lý Hiên tự nhiên tràn đầy tự tin.
“Mười phần sao, ngươi thật sự làm người khác không nhìn thấu.”
Ánh mắt của Băng Huyên Nhi trở nên phức tạp. Nàng cảm thấy Lý Hiên thực sự rất thần bí. Cuối cùng, nàng kìm chế lòng hiếu kỳ xuống và nói.
“Tranh vị trí ba người mạnh nhất là hình thức khiêu chiến, mỗi người đều phải đối chiến với ba đối thủ. Lát nữa đối chiến với Tiểu Trúc, ngươi có thể hơi nương tay không? Nhà ta có chút quan hệ với nàng, nên quan tâm đến nàng một chút. Thật ra nàng là một cô gái nhỏ rất cố gắng.”
“Yên tâm, ta sẽ nương tay với đệ tử của tông môn.” Lý Hiên gật đầu.
“Thật đúng là ngoài lạnh trong ấm, chẳng trách mỗi lần Hạnh Nhi tán gẫu với ta đều nhắc tới ngươi. Dù ngươi nói nàng là đồ lập dị, nàng cũng khong trách ngươi, cùng lắm là cảm thấy buồn rầu.”
Băng Huyên Nhi che miệng cười trộm, đôi mắt to xinh đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm.
“E hèm, xem tỷ thí, xem tỷ thí.”
Lý Hiên ho khan một tiếng, quay đầu nhìn đài tỷ thí, xem trận đấu giữa Tiểu Trúc và Kiếm Si.
Kết quả là nữ tu Tiểu Trúc trực tiếp bỏ cuộc, bỏ quyền cả ba trận, trực tiếp xếp ở vị trí thứ tư.
Ngược lại, Từ Trang vô cùng cứng rắn, đi lên đánh nhau một trận với Kiếm Si, cuối cùng hoàn toàn bị nghiền ép, thua cuộc trong bất lực.
Cuối cùng.
Lý Hiên lại bước lên lôi đài. Đối thủ của hắn là Kiếm Si đang kiêu ngạo đứng ôm kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận