Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 239. Yêu thú dị chủng của Lý Hiên

Chương 239. Yêu thú dị chủng của Lý Hiên
Nhạc Tử Quân nhìn bộ dạng vui vẻ của Băng Huyên Nhi, có chút bất lực lắc đầu.
Theo hắn thấy, cho dù là thức ăn do linh trù sư làm ra thì đâu có ngon đến đâu được?
Chỉ cần tâm tính vững vàng thì không có thức ăn nào có thể ảnh hưởng đến bản thân, đây chính là Nhạc Tử Quân hắn, tâm tính vững vàng, không bị những vật khác lay động.
Cũng vì vậy, hắn nhìn thấy Băng Huyên Nhi vì ăn thịt kho tàu mà vui vẻ như vậy, Nhạc Tử Quân lại cảm thấy rất buồn cười, cảm thấy về mặt tâm tính thì bản thân hắn vẫn xuất sắc hơn.
Một giờ sau.
Nhạc Tử Quân cầm lấy móng giò gặm một ngụm, ăn đến mức miệng toàn là dầu, vừa ăn vừa khen ngợi: "Thơm thật!"
"Đại sư huynh, chú ý hình tượng." Băng Huyên Nhi nhịn không được mà nhắc nhở một câu.
"Khụ khụ, được rồi, được rồi." Nhạc Tử Quân vội vàng chú ý lại hình tượng, đổi thành ăn móng giò một cách chậm rãi.
Nhưng nhìn thấy thịt không còn nhiều nữa, A Ngốc và Thu Nhi lại đang giành ăn, Nhạc Tử Quân rất lo lắng thịt sẽ bị cướp hết.
Hắn vội vàng ăn móng giò như hổ đói, cũng gia nhập hàng ngũ tranh giành thịt.
"Ờm..."
Nhìn Nhạc Tử Quân không còn chút hình tượng nào, Băng Huyên Nhi khẽ lắc đầu, cảm thán đồ ăn ăn quá ngon.
Đồng thời, nàng chớp đôi mắt to, nhìn về phía Lý Hiên đang bận rộn.
Nhìn Lý Hiên phong thái hiên ngang, khí chất nho nhã, cảm nhận loại cảm giác khôn lường Lý Hiên toả ra, Băng Huyên Nhi dần nảy sinh lòng tò mò về Lý Hiên.
Sống lâu như vậy, Băng Huyên Nhi từng biết rất nhiều thiên tài, đủ loại thiên kiêu, nhưng từ trước tới giờ không có một ai đa tài đa nghệ như Lý Hiên.
Mấu chốt là phong cách hành động của Lý Hiên rất khiêm tốt, chưa từng chủ động khoe khoang với người khác, không giao thiệp với Lý Hiên sẽ vĩnh viễn không biết được hắn lợi hại đến nhường nào.
Băng Huyên Nhi có một loại cảm giác, Lý Hiên chắc chắn vẫn còn che giấu rất nhiều năng lực, tương lai sẽ thể hiện ra phương diện khiến nàng kinh ngạc hơn.
"Đúng thật là một kho báu!"
Băng Huyên Nhi âm thầm nói, chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Lý Hiên, nhìn một hồi lâu mới nhớ tới chuyện quà tặng.
"Này, đây là quà Tần Nguyệt tặng ngươi." Băng Huyên Nhi đưa quà tới.
"Ừ."
Lý Hiên nhận lấy túi Càn Khôn, không mở ra ngay mà treo bên hông, định tới lúc không có người mới mở ra xem.
Thời gian qua đi.
Chẳng mấy chốc một canh giờ đã trôi qua.
Tiễn Băng Huyên Nhi và Nhạc Tử Quân đi, Lý Hiên trở lại tầng hầm, sau khi đóng kín cửa thì một mình ngồi khoanh chân, hắn lấy túi Càn Khôn ra.
"Nha đầu này, rõ ràng bản thân ở bên ngoài cũng rất khó khăn, còn luôn muốn tặng quà cho ta!"
Lý Hiên mở nhắc nhở của trợ lý nhỏ ra, nhìn một vài tin tức nhận được lúc trước.
'Ting! Đệ tử Lục Trường Sinh của ngài đạt được thiên tài địa bảo, dưới sự khuyên bảo của Hắc Hoàng, cuối cùng ăn vào, thể chất tăng lên trên diện rộng.'
'Ting! Đệ tử Tống Tiểu Mỹ của ngài đạt được thiên tài địa bảo, dưới sự khuyên bảo của Lam bà bà, cuối cùng ăn vào, tinh thần lực tăng trưởng rất nhiều.'
'Ting! Đệ tử Tần Nguyệt của ngài đạt được thiên tài địa bảo, từ chối sự khuyên bảo của đạo cô, khăng khăng đưa thiên tài địa bảo cho ngươi, khiến đạo cô không vui.'
...
"Haiz!"
Lý Hiên thở dài thật sâu, cảm thấy mình cũng chẳng giúp đỡ Tần Nguyệt gì nhiều, nhưng nàng đã nhiều lần báo đáp mình, khiến tâm trạng Lý Hiên phức tạp.
"Yên tâm đi, ai đối tốt với ta, ta đều biết."
Lý Hiên khẽ mỉm cười, lấy đồ từ trong túi Càn Khôn ra ngoài, lấy ra từng thứ một.
Rất nhanh.
Một đống đồ lớn xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.
Một ngọc phù có thể truyền tin từ khoảng cách rất xa, thứ này có thể giúp hắn và Tần Nguyệt liên lạc với nhau, một thanh phi kiếm nhất giai cực phẩm màu đỏ, bên trên khắc một chữ Nguyệt, hình như là phi kiếm của nàng.
Năm bộ áo bào màu trắng tinh xảo, nhìn hình dáng thì giống là do Tần Nguyệt tự may, bởi vì trên ống tay áo có hai chữ nhỏ được thêu rất tri kỷ, đó là tên của Lý Hiên.
Bề mặt chiếc áo bào màu trắng trơn bóng, Lý Hiên có thể cảm nhận được sự quý giá của nguyên liệu làm ra những bộ y phục này, đây là chất liệu mà nước Đại Hạ không có.
"Nha đầu này."
Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Lý Hiên nhìn sang bên cạnh, ở đó để rất nhiều đan dược, đều là đan dược của người tu tiên, như Tụ Khí đan, Dưỡng Khí đan, Trị Liệu đan vân vân.
Mà ở bên cạnh đan dược, còn có ba quả tiến hoá, quả tiến hoá toả ra ánh sáng óng ánh.
"Thật sự có lòng."
Lý Hiên cầm ngọc phù truyền tin khoảng cách xa lên, bắt đầu truyền âm.
Rất nhanh.
Một giọng nói vui vẻ truyền tới từ đầu kia của ngọc phù: "Sư tôn, là ngươi sao?"
"Ừ, là ta." Lý Hiên gật đầu.
"Quá tốt rồi, cuối cùng có thể nghe được giọng của sư tôn rồi." Trong ngọc phù truyền tới âm thanh vui mừng trong trẻo.
"Ừ, ngươi ở bên đó vẫn ổn chứ?" Lý Hiên hỏi thăm bằng giọng nói dịu dàng.
"Tốt lắm, các sư tỷ sư muội ở bên này đều đối xử rất tốt với ta, Tố phong chủ cũng đối xử với ta rất tốt, sư tôn ngươi không cần lo lắng."
"Ừ, tốt là được."
Lý Hiên gật gật đầu, tiếp tục trò chuyện với Tần Nguyệt, hàn huyên hơn một khắc mới dừng.
Bên ngoài Vũ Tiên Tông.
Trong rừng rậm Liệp Ma.
Tần Nguyệt khắp người là máu đứng trong góc, mỉm cười thu lại ngọc phù truyền tin, trên gương mặt dính máu lộ ra sự vui tươi.
"Tần sư tỷ, đợt tấn công thứ mười hai của yêu ma tới rồi, Hạnh Nhi sư tỷ đang dốc sức ngăn chặn, số lượng của đối phương rất đông, chúng ta đã có mấy tỷ muội bị thương, rất phiền phức!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận