Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 424. Thời Quang Đảo Lưu (2)

Chương 424. Thời Quang Đảo Lưu (2)
Tiểu Khả Ái giơ cái tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt của Huyết Nhân Ngẫu, lúc này mới một lần nữa bỏ Huyết Nhân Ngẫu xuống rồi nhảy nhót rời đi.
Nam Vực.
Thanh Liên Tông, khu ngự thú.
Lý Hiên cạn lời nhìn hình ảnh Huyết Nhân Ngẫu truyền về, hắn nguyên bản muốn dùng Huyết Nhân Ngẫu đến bí cảnh Linh Hồn trao đổi với Tiểu Thứ Vị, nắm giữ bí cảnh.
Kết quả bây giờ hay rồi, thế mà phát hiện một Tiểu Khả Ái mê soái ca, hơn nữa còn là cấp bậc Công chúa Thái Bình.
Tiểu Khả Ái này rất đáng yêu, gương mặt nhỏ nhắn hơi múp như trẻ sơ sinh, làm người ta có loại xúc động muốn bóp thử.
"Có lẽ là sư muội ở tông môn của Tần Nguyệt."
Lý Hiên khẽ lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa, ngược lại lẳng lặng chờ Tần Nguyệt quay về, chuẩn bị đi bí cảnh Linh Hồn dò xét.
Trước lúc Thời Quang Đảo Lưu, thông qua lệnh bài, Lý Hiên đã thăm dò khắp bí cảnh, đã nhìn thấy lượng lớn phòng ốc, ví dụ như phòng luyện đan, phòng luyện khí, phòng trận pháp, thư phòng, thương khố, vườn cây, trận pháp thượng cổ thần bí...
Những nơi này có không ít đồ tốt, chỉ có điều khi đó Lý Hiên không thể mất thêm nhiều thời gian hơn nữa, lo sợ ảnh hưởng thời điểm thời gian quay ngược, vậy nên mới không đi qua xem thử.
Hiện tại đã cứu Tần Nguyệt trở về, hắn có nhiều thời gian đi thăm dò hơn, cộng thêm việc có bí mật của Tiểu Thứ Vị, hắn cũng có thể nhanh chóng trở thành chủ nhân bí cảnh.
Đến lúc đấy, hắn có thể coi bí cảnh Linh Hồn là căn cứ, ở nơi đó điên cuồng tăng trưởng thực lực.
"Không chỉ như thế, chúng ta còn vượt qua một nguy cơ lớn lao, đồng thời đạt được cơ hội Kim Đan hoàn mỹ, nhưng mà..."
"Nhưng thọ mệnh của ta lại giảm đi mười năm."
Lý Hiên giơ tay lên, bàn tay khẽ chạm vào một nhúm tóc bạc bên mai, đây là cái giá của việc sử dụng Thời Quang Đảo Lưu.
Thời Quang Chi Lực quá bá đạo, có thể chỉ giảm mười năm đã xem như là kết quả tốt nhất rồi, nếu như thọ mệnh không đủ, vậy thì phải tiêu hao linh hồn.
Cũng may hắn có Vạn Thọ Chiến Thể, thọ mệnh tăng thêm vạn năm, chuyện tiêu hao mất mười năm cũng không phải điều đáng lo ngại, trái lại nhớ tới cảm ngộ lúc đột phá Kim Đan.
Lẳng lặng nhắm hai mắt lại, Lý Hiên bắt đầu hồi tưởng lại quá trình đột phá Kim Đan.
Trong nháy mắt, cảm ngộ quen thuộc một lần nữa xông lên đầu, linh lực của hắn vì vậy mà điên cuồng dao động, mạnh mẽ tiến bước vào Kim Đan kỳ.
Có điều, hắn vẫn chưa lập tức đúc thành Kim Đan, bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc hắn tiến vào bí cảnh Linh Hồn, đợi sau khi lấy được lệnh bài thì đúc thành Kim Đan ở trong bí cảnh mới là kết quả tốt nhất.
Nghĩ tới đây.
Góc Nhìn Thượng Đế của Lý Hiên quét nhìn bát phương, lẳng lặng chờ đợi sự trở về của Tần Nguyệt.
Rất nhanh.
Dưới Góc Nhìn Thượng Đế.
Không gian ở phía thành Bạch Vân xao động, hai người từ trong không gian đi ra ngoài, bọn họ là Tần Nguyệt và Tần Bất Hối.
Hai người nói chuyện trong chốc lát, Tần Bất Hối chui vào không gian rời đi, mà Tần Nguyệt thì giẫm lên phi kiếm, cấp tốc bay về hướng sơn trang Tị Thế.
"Cuối cùng cũng tới rồi."
Bóng dáng Lý Hiên xuyên qua hư không, lần nữa xuất hiện hắn đã đến sơn trang Tị Thế, bắt đầu nấu thịt kho tàu Tần Nguyệt thích ăn nhất trong tiểu viện.
Không lâu sau.
Một bóng dáng hấp tấp bay vào, đáp xuống trong tiểu viện, nhìn Lý Hiên bằng ánh mắt nồng nhiệt.
"Sư tôn, ta về rồi đây."
"Ừ."
Lý Hiên giang hai cánh tay ra, nở nụ cười như ánh mắt trời, nói: "Chào mừng về nhà."
Bịch!
Tần Nguyệt nhào vào lòng Lý Hiên, cáo lao vào cuốn theo làn gió thơm hương, hai nàng tay gắt gao ôm lấy Lý Hiên.
Cảnh tượng như vậy khiến Lý Hiên nhớ tới khung cảnh ở trong bí cảnh, Tần Nguyệt nhào qua, hắn nhớ tới cảnh tượng trái tim của nàng bị đâm xuyên.
Tâm trạng của hắn không còn bình tĩnh nữa, hai tay cũng vòng lấy cơ thể mềm mại của Tần Nguyệt, ghì chặt lấy nàng.
Điểm này, Tần Nguyệt cảm nhận được.
Tim của nàng đập nhanh hơn, đập không ngừng giống như hươu nhỏ xông loạn, niềm vui trong lòng gần như không thể kiềm chế được nữa.
Lúc này.
Nàng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian, hạnh phúc đến mức không muốn được buông ra.
Thời gian chậm rãi trôi đi trong bầu không khí này.
Hai người ôm nhau một lúc lâu mới buông nhau ra, sau đó khuôn mặt Tần Nguyệt đỏ bừng, không dám nhìn Lý Hiên.
Nhịp tim của Lý Hiên cũng tăng nhanh, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Lúc này, Tần Nguyệt nhìn thấy phần tóc mai bạc trắng của Lý Hiên, nàng lo lắng hỏi.
"Sư tôn, tóc của ngài."
"Không sao, bây giờ có phải trông càng đẹp hơn không?"
Lý Hiên kiếm cớ, không muốn Tần Nguyệt biết chuyện thọ mệnh của mình bị tiêu hao.
"Vâng, rất đẹp, sư tôn như thế nào cũng đẹp."
Tần Nguyệt nhanh chóng gật đầu, đồng thời quan sát Lý Hiên cẩn thận. Sau khi xác nhận không có gì bất thường, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Nguyệt, chúng ta nấu cơm trước, lát nữa có việc cần ngươi giúp." Lý Hiên nghĩ đến chuyện bí cảnh, chuẩn bị lát nữa linh hồn sẽ giáng lâm.
"Vâng, sư tôn."
Tần Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, bận rộn cùng với Lý Hiên làm những món ngon.
Cả hai người đều rất hưởng thụ quá trình nấu ăn. Trong bầu không khí như vậy, tâm trạng cũng ngày càng tốt.
Sau khi ăn uống no đủ.
Lý Hiên dẫn Tần Nguyệt trở lại tầng hầm, hắn nằm trên giường Bạch Ngọc, nhẹ nhàng nói.
"Tiểu Nguyệt, lát nữa cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng đừng lo lắng, một lát nữa ta sẽ trở về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận