Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 172. Cự hổ dị chủng

Chương 172. Cự hổ dị chủng
Ông lão dẫn cô nương cột tóc đuôi ngựa đi về phía trước, sau khi băng qua một rừng cây, bọn họ dần phát hiện phía trước có một sơn động.
Hai người đồng thời nhìn qua, hành động dường như bình thường này đã khiến bọn họ trợn mắt kinh ngạc.
Chỉ thấy trên bãi cỏ ở trước sơn động.
Một công tử khôi ngô mặc bộ trang phục màu trắng đang ngồi trên người cự hổ, vui đùa thoải mái giống như thư sinh đang du ngoạn, tự do tự tại.
Cảnh tượng như vậy khiến hai người thấy mà sững người, cô nương cột tóc đuôi ngựa trẻ trung xinh đẹp che cái miệng nhỏ, thảng thốt.
“Ừm?”
Trong rừng cây.
Lý Hiên từ trên người cự hổ nhảy xuống, đáp lên bãi cỏ cách đó vài thước, nhìn về hướng ông lão và tiểu cô nương.
“Có chuyện gì sao?” Lý Hiên hỏi.
“Không… không có gì, bọn ta chỉ là đi thu thập thảo dược, thu thập thảo dược.” Cô nương cột tóc đuôi ngựa lắp bắp nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Hiên.
Hết cách, Lý Hiên quá đẹp trai, dung nhan tuấn mỹ như vậy khiến cô nương cột tóc đuôi ngựa nhịn không được phải đỏ mặt.
“Hái đi, ở đây quả thực có một số thảo dược cấp thấp.” Lý Hiên chỉ mười mấy loại thảo dược trên mặt đất nói.
“Hả? Cấp thấp?”
Cô nương cột tóc đuôi ngựa nhìn xuống đất, nhìn những thảo dược giá trị không nhỏ này, nàng gãi đầu, cảm thấy đầu óc mình có hơi không đủ dùng.
Có điều nàng cũng ý thức được Lý Hiên hiểu dược học, không nhịn được hỏi: “Ngài làm nghề gì? Luyện dược sư sao?”
Sau khi cô nương cột tóc đuôi ngựa hỏi xong, nàng đột nhiên nhìn thấy con cự hổ kia tỉnh lại, bò ở phía sau Lý Hiên, tư thế như mãnh hổ vồ đồ ăn.
“Cẩn thận!” Cô nương cột tóc đuôi ngựa vội nhắc nhở.
Gừ!
Tiếng hổ gầm gừ vang trời.
Cùng với âm thanh này, cự hổ to lớn bất ngờ lao về phía Lý Hiên, cái đầu khổng lồ của nó cắn một cái lên vai phải của Lý Hiên, cắn chặt sống chết không buông.
Tư thế này như thể muốn cắn đứt vai của Lý Hiên ra vậy.
Nhìn thấy cảnh này, cô nương cột tóc đuôi ngựa bị dọa đến mặt mày tái mét, đến cả ông lão cũng bị dọa phải lùi lại ba bước.
“Đừng sợ, không phải ngươi đang hỏi nghề nghiệp của ta sao? Thật ra ta là ngự thú sư.” Lý Hiên nghiêng đầu cười.
“Hả? Ngự thú sư?” Cô nương cột tóc đuôi ngựa ngốc nghếch hỏi.
“Đúng, ngự thú sư.”
Lý Hiên túm lấy cự hổ, trực tiếp xách tới đập một cái.
Đấm loạn một trận rầm rầm rầm trên mặt đất, đánh đến đất bay tung tóe, đánh đến đá vỡ tứ tung, đánh đến mặt đất rung chuyển, thậm chí đánh đến mức cự hổ không còn ra dáng hổ nữa.
Đợi sau khi đập xong một trận.
Nhìn cự hổ co quắp lại trong một góc, run lẩy bẩy giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, Lý Hiên vỗ tay, nói.
“Nhìn đi, đây là phương thức thuần phục của ta, khẳng định sẽ rất nghe lời.”
Ặc!
Cô nương cột tóc đuôi ngựa dõi mắt nhìn cả quá trình đã trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn cự hổ đang tủi thân, lại nghĩ đến cảnh tượng Lý Hiên đập nó lúc nãy.
Thế giới quan của cô nương cột tóc đuôi ngựa phút chốc sụp đổ, một kiểu thế giới quan mới từ từ hình thành.
“Được rồi, các ngươi hái thảo dược đi, ta và con cự hổ này vật tay một chút.”
Lý Hiên xách con hổ tới bên một tảng đá to, chỉ vào tảng đá lớn đó và nói: “Nào, vật tay với ta, nếu ngươi lại giả vờ nghe không hiểu thì đừng trách ta lại đập ngươi tiếp.”
“Ngao.”
Cự hổ gào lên một tiếng, rất muốn nói bản thân là chúa tể sơn lâm, là sinh vật dị chủng, tuyệt đối sẽ không nghe lời con người.
Nhưng nhìn nụ cười ôn hòa của Lý Hiên, cự hổ ngoan ngoãn giơ chân lên, trong mắt ngân ngấn nước mắt.
“Quả nhiên trí tuệ rất cao.”
Lý Hiên gật gù, tỉ mỉ đánh giá con cự hổ này, nhìn nó bị đấm lâu như vậy nhưng trên người lại chẳng mảy may có vết thương nào, bỗng nhiên cảm thấy con vật dị chủng này rất đáng để nuôi dưỡng.
Có điều thế gian này có một truyền thuyết, đó chính là sinh vật dị chủng không thể bị thuần phục, cho dù bị đánh cũng chỉ là bằng mặt không bằng lòng, chỉ có thể tạm thời thuần phục.
Tương lai chỉ cần có cơ hội, sinh vật dị chủng chắc chắn sẽ phản lại, cho nên muốn thu phục con hổ dị chủng này sẽ rất khó, vô cùng khó.
Có điều, Lý Hiên lại có cách.
Hắn mở năng lực Hòa Hợp Với Tự Nhiên trước, tiếp đó lấy một bầu rượu từ trong túi Càn Khôn ra, bên trong chứa toàn là Tình Tự Chi Thủy, sau đó nhìn cự hổ.
“Nào, mở miệng.”
“Ngao.” Cự hổ vốn rất không tình nguyện, nhưng giây tiếp theo nó cảm thấy Lý Hiên rất thân thiết, kiểu hơi thở tự nhiên đó làm nó vô cùng yêu thích, nó mở miệng theo bản năng.
“Thật ngoan.”
Lý Hiên rót một ít Tình Tự Chi Thủy cho cự hổ, sau đó cất bầu rượu đi.
“Ngao?”
Sau khi uống Tình Tự Chi Thủy, cự hổ vốn vẫn chưa biết đây là thứ gì.
Giây tiếp theo.
Nó kinh ngạc mở to hai mắt, con hổ sa sút tinh thần trước đó lại nhìn Lý Hiên với dáng vẻ rất hưng phấn.
“Ngoan ngoãn nghe lời, sau này sẽ giữ ngươi lại bên cạnh ta.” Lý Hiên vỗ đầu cự hổ.
“Ngao ngao ngao!”
Cự hổ vội vàng gật đầu, hưng phấn vòng tới vòng lui quanh người Lý Hiên, quay vòng không ngừng hệt như một con chó.
Một màn này.
Cảnh tượng này.
Cô nương cột tóc đuôi ngựa ở cách đó không xa nhìn thấy, một lần nữa ngẩn ngơ chôn chân tại chỗ.
Nghĩ đến quá trình Lý Hiên sử dụng cách thức bạo lực hành fung cự hổ, rồi lại cho nó chút đồ ăn ngon.
Phương thức vừa đấm vừa xoa điển hình này khiến cô nương cột tóc đuôi ngựa lờ mờ ngộ ra gì đó.
“Được rồi, đi thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận