Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 331. Tàng Bảo Đồ

Chương 331. Tàng Bảo Đồ
Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ của Băng Huyên Nhi có chút kỳ quái, cảm thấy tình hình hiện tại có chút không bình thường.
Thông thường đều là người lớn tuổi dạy người ít tuổi hơn, giống như lão phu tử dạy đám học trò nhỏ.
Nhưng, giờ đây.
Một đám già đầu chăm chỉ học tập, trái lại Lý Hiên trẻ tuổi thì đang giảng giải. Tình cảnh này thực sự là rất không bình thường, khiến Băng Huyên Nhi hơi bối rối.
May sao nàng không chẳng nói gì mà kịp thời rời đi. Đợi đến khi đi được một chặng khá xa nàng mới vỗ nhẹ vào trái tim đang căng phồng, nói.
“Đông đảo trưởng lão tập trung ở tiểu viện như vậy, ta còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì, không ngờ lại là học tập với Lý thiếu gia, đúng là không ngờ tới.”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Băng Huyên Nhi khẽ vang lên, trong lòng càng ngày càng sùng bái Lý Hiên, cảm thấy việc gì đến chỗ Lý Hiên cũng đều trở nên rất khác biệt.
Giống như hiện tại, ngay cả trưởng lão và tông chủ học thức sâu rộng cũng học tập từ Lý Hiên, chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Một nơi khác.
Nguyên Tố Đại Lục.
Trong một khe núi, Diệp Phàm dẫn Huyết Phân Thân cương thi bước đến từng bước một, bước về phía trước theo một đội ngũ người tu tiên.
Dựa vào Tàng Bảo Đồ cổ xưa, bọn họ tìm kiếm điểm cuối của bảo tàng, có thể tìm ra kho báu.
Nhưng giữa bọn họ cũng có sự phòng bị lẫn nhau, ai nấy đều siết chặt vũ khí phòng ngừa bị đánh lén, rõ ràng cho thấy đây là một đội ngũ hình thành tạm thời.
“Được rồi, tiếp theo đây đến lượt Diệp Phàm lấy bản đồ ra. Con đường phía trước đều đã đi hết rồi, chỉ còn lại một tấm cuối cùng rồi.” Trong đội, một tên mắt tam giác nói.
“Được.”
Diệp Phàm gật đầu, trực tiếp lấy ra một mảnh Tàng Bảo Đồ cổ xưa.
Tiểu đội này toàn là người lạ, sở dĩ đi cùng nhau chính là vì sáu mảnh Tàng Bảo Đồ cổ xưa.
Dựa theo Tàng Bảo Đồ, bọn họ đã đi qua khu vực của năm mảnh, cuối cùng là đến khu vực cuối cùng của miếng bản đồ thứ sáu.
Đến được nơi đây.
Không khí đã thay đổi khác thường.
Người trong đội đang thầm nảy sinh ý tưởng xấu xa, có lẽ khi đến được điểm cuối cùng, giữa bọn họ sẽ có một trận chiến ác liệt.
Diệp Phàm không hề lo lắng, hắn cũng có con át chủ bài mạnh mẽ, còn có đại sư huynh cương thi.
Cộng thêm việc thực lực của năm người khác đều là Luyện Khí đại viên mãn, không hề hiểu biết lẫn nhau, dù sao tỷ lệ thắng của Diệp Phàm cũng là cao nhất. Đây cũng là nguyên nhân hắn đến đây.
Với sự tự tin như vậy, căn cứ theo bảo đồ, Diệp Phàm dẫn mọi người tiến về phía trước. Dọc đường cũng gặp phải không ít nguy hiểm, từng người từng người vết thương chồng chất.
May sao, bọn họ cuối cùng cũng đến được điểm cuối của bản đồ, đến được một hòn đảo nhỏ nằm giữa một cái hồ rộng lớn.
Chỉ là.
Trên hòn đảo này lập lòe sấm sét, lôi điện chi chít dày đặc liên tục từ trên trời giáng xuống, ngoại trừ phía ngoài cùng, cả hòn đảo hoàn toàn là thiên đường của lôi điện.
Mà càng đến gần trung tâm hòn đảo, màu sắc của lôi điện càng đỏ, đồng thời cũng mang đến cho người ta cảm giác nguy hiểm sâu sắc hơn.
Một đám tu sĩ nhìn sấm sét ngợp trời, trong lòng mỗi người đề cao cảnh giác, không dám tiến về phía trước.
Nhưng bọn họ cuối cùng cũng phát hiện.
Ở giữa hòn đảo nhỏ, tại khu vực trung tâm đắm chìm trong lôi điện, có một loại trái cây thần kỳ đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Nhìn thấy loại quả này, tia sáng trong đôi mắt mọi người lóe lên, đều đoán được trái cây kia chính là kho báu cuối cùng.
Nhưng bọn họ e sợ lôi điện dày chi chít trên hòn đảo nhỏ, đứng ở xung quanh hòn đảo nhỏ một hồi lâu cũng không dám tiến về phía trước.
Đúng vào lúc này.
Một tên mập mỡ màng trong hàng ngũ nhìn về phía Diệp Phàm bằng đôi mắt lập lòe ánh xanh.
“Lôi điện ở đây rất không đơn giản, Diệp Phàm, dùng cương thi của ngươi thử xem uy lực của những lôi điện này, chúng ta cũng dễ xác định cách hành động sau đó!”
“Ta từ chối!”
Diệp Phàm quyết đoán từ chối. Cương thi là đại sư huynh của hắn, cho dù là bản thân hắn mạo hiểm xông vào sấm sét cũng sẽ không để đại sư huynh mạo hiểm.
“Một con cương thi mà thôi, trở về ta lại bắt hai con khác cho ngươi.” tên mập lắm mỡ màng lại nói thêm lần nữa.
“Đúng vậy, uy lực của lôi điện ở đây không biết mạnh đến cỡ nào, cũng phải có người thử trước một lần, Diệp Phàm, ngươi khống chế cương thi vào thử xem sao!” Tay nắm dao găm, tên mắt tam giác nói.
“Ta đã nói rồi, ta từ chối, muốn thử các ngươi tự đi vào mà thử, đừng chĩa mũi dùi lên người đại sư huynh của ta.” Diệp Phàm vẫn siết chặt thanh kiếm. một thanh đại kiếm lưỡi rộng.
“Vậy sao?”
Tên béo mập mỡ màng tiến lên một bước, lục quang trong mắt càng ngày càng rõ nét.
Tên mắt tam giác và những tu sĩ khác cũng tiến lên phía trước, bao vây xung quanh Diệp Phàm, ai nấy đều nhìn hắn và nở nụ cười lạnh lẽo.
“Các ngươi quen nhau!”
Diệp Phàm cảm thấy có gì đó không đúng, những người này dường như đã thương lượng trước chuyện cùng nhau hành động bất ngờ. Đây rõ ràng là có chuyện ẩn dấu bên trong.
“Chậc chậc chậc, bây giờ mới phát hiện ra thì đã muộn rồi, biết điều thì mau phái cương thi tiến vào trong lôi điện kiểm tra, nếu không thì bọn ta sẽ ném ngươi vào trong đấy.” Tên mắt tam giác cười lạnh nói.
Mấy người tu sĩ xung quanh cũng lần lượt nở cười lạnh lẽo, tất cả đều nắm đao, thương, côn, bổng trong tay, sát khí đùng đùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Xem ra, hôm nay ta không có cách nào thiện được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận