Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 312. Cột sáng thông thiên

Chương 312. Cột sáng thông thiên
Có điều, lúc này, nàng cảm thấy trong lòng hơi đau đớn và lo lắng, giống như có chuyện gì đã xảy ra, không hiểu sao nàng lại nghĩ đến Lý Hiên.
“Sao thế?” Hạnh Nhi đi bên cạnh nhìn Tần Nguyệt.
“Ta không biết. Để ta kiểm tra lại.”
Hoa văn phượng hoàng đỏ như lửa nằm giữa ấn đường Tần Nguyệt tỏa sáng, đôi mắt xinh đẹp chuyển từ đen sang đỏ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cũng xuất hiện nhiều đường thần vân.
Giây tiếp theo.
Tất cả dị tượng đều tiêu tán, nhưng Tần Nguyệt lại nói với vẻ vô cùng lo lắng.
“Huyết mạch của ta bảo ta rằng hình như sư tôn đã xảy ra chuyện.”
Tần Nguyệt nói xong, bàn tay nhỏ xinh trắng nõn lập tức cầm lấy ngọc phù, cố gắng liên lạc với Lý Hiên.
Nhưng ngọc phù phía bên kia không có người trả lời, điều này càng khiến Tần Nguyệt nóng nảy hơn.
“Nhất định là sư tôn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không hắn tuyệt đối sẽ phản hồi ta.”
Tần Nguyệt hoàn toàn hoảng loạn, khuôn mặt nhỏ tràn đầy lo âu, đồng thời nàng cũng dùng ngọc phù liên lạc với Băng Huyên Nhi, để nàng đến xem Lý Hiên một phen. Làm xong những việc đó, nàng vội vàng bay trở lại.
“Nguyệt Nguyệt, ngươi đi đâu? Chúng ta đang trong quá trình khảo hạch. Nếu không hoàn thành khảo hạch, tương lai của ngươi sẽ bị hủy hoại, đừng có bỏ dở giữa chừng.” Hạnh Nhi vội vàng ngăn cản.
“Sư tôn nhất định là đã xảy ra chuyện. Ta phải trở về nước Đại Hạ một chuyến.” Tần Nguyệt nghiêm túc nói.
“Ngươi điên rồi! Ngươi có biết Trung Châu và nước Đại Hạ cách nhau bao nhiêu dặm không? Ngươi có biết Trung Châu đang ở trong thời kỳ nguy hiểm cỡ nào không? Dựa vào thực lực ở Trúc Cơ kỳ của mình, ngươi căn bản không quay về được.” Hạnh Nhi túm lấy Tần Nguyệt.
“Cho dù ta có gặp nguy hiểm thế nào, ta cũng phải quay về. Ta phải xác nhận rằng sư tôn an toàn.” Tần Nguyệt nghiêm túc nói.
“Không được! Ngươi có biết lần khảo hạch này quan trọng cỡ nào không? Hiện tại ngươi là người mạnh nhất trong số các đệ tử của Vũ Tiên Tông thế hệ này, được cao tầng của tông môn coi trọng vô cùng, tương lai sáng lạn.”
“Chỉ cần vượt qua khảo hạch, sau này ngươi sẽ nhận được càng nhiều tài nguyên. Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất của ngươi, ngươi tuyệt đối không thể rời đi.” Hạnh Nhi lại ngăn cản.
“Ta phải trở về, so với sư tôn, ta tình nguyện không cần mấy thứ chính nghĩa này.” Thái độ của Tần Nguyệt quyết tâm, kiên định trở về.
Hạnh Nhi biết mình không khuyên được nàng, đành đổi cách nói khác.
“Trước tiên cứ chờ đã, ngươi đừng gấp gáp trở về. Cứ để Huyên Nhi đến xem tình trạng của Lý Hiên trước, nhỡ đâu Lý Hiên không có vấn đề gì thì sao?”
“Nếu hắn không sao, mà ngươi lại mất đi tương lai, Lý Hiên biết việc này cũng sẽ lo lắng cho ngươi. Ngươi thật sự tình nguyện để Lý Hiên lo lắng cho mình sao?”
“Chuyện này…”
Tần Nguyệt hoàn toàn sửng sốt, nàng có thể đánh mất tiền đồ của mình, nhưng nàng thật sự sợ Lý Hiên lo lắng, khổ sở vì mình, nên nàng trịnh trọng nói.
“Ta chỉ chờ một khắc, nếu sau một khắc mà vẫn không có tin tức gì, ta sẽ trở về.” Tần Nguyệt kiên quyết nói.
“Được được được, chờ một khắc, chờ một khắc thôi.”
Hạnh Nhi chỉ có thể gật đầu đồng ý, thầm than thở rằng địa vị của Lý Hiên trong lòng Tần Nguyệt quá nặng.
Trong lòng Tần Nguyệt, trở về gặp Lý Hiên còn quan trọng hơn tương lai của nàng, điều này khiến Hạnh Nhi rất bất lực.
Bên kia.
Sau khi Băng Huyên Nhi nhận được tin thì vội vội vàng vàng chạy đến phòng luyện đan. Bởi vì trận pháp không hạn chế nàng nên nàng dễ dàng đi vào phòng luyện đan, ròi nhìn thấy Lý Hiên đang nằm trên mặt đất.
Thấy Lý Hiên hôn mê, sắc mặt tái nhợt gục trên nền đất cứng, Băng Huyên Nhi rất đau lòng.
Nàng vội vàng cho Lý Hiên uống đan dược trị thương, cẩn thận bế Lý Hiên lên và đặt hắn nằm lên giường ở phòng bên cạnh, đồng thời đắp chăn cho hắn.
Cũng tại thời điểm này.
Lý Hiên từ từ tỉnh lại, thiên phú mạnh mẽ đã chữa trị vết thương của hắn, giúp hắn khôi phục một chút.
“Ta không sao, đừng lo lắng.” Lý Hiên nhẹ nhàng nói.
Băng Huyên Nhi thấy tình trạng của hắn không xấu đi mà đang dần được cải thiện thì thở phào nhẹ nhõm.
“Hiên thiếu gia, ngươi quá liều mạng. Sau này ngươi không thể vì quả tiến hóa mà liều mạng luyện đan như vậy.”
Băng Huyên Nhi không biết Lý Hiên đã làm rất nhiều chuyện. Nàng chỉ cho rằng Lý Hiên luyện đan đến mức hôn mê. Nàng cảm thấy đau lòng, đồng thời cũng thấy hơi bất đắc dĩ.
Nàng thầm quyết định trong lòng, sau này phải thường xuyên khuyển giải Lý Hiên, không để hắn cực khổ quá.
“Được.”
Lý Hiên gật đầu với nụ cười ôn hoà trên khuôn mặt.
“Tần Nguyệt đang rất lo lắng cho ngươi, còn định từ Trung Châu trở về thăm ngươi. Ta phải mau báo cho nàng một tiếng.” Băng Huyên Nhi vội vàng nói.
“Ngươi bảo với nàng, phải cố gắng cải thiện thực lực, không cần lo lắng cho ta. Thôi, để ta nói với nàng.”
Lý Hiên sợ Tần Nguyệt sẽ làm hành động không lý trí, dứt khoát lấy ngọc phù ra và liên lạc với Tần Nguyệt ở bên kia.
Gần như là ngay khi ngọc phù được kết nối, bên kia lập tức truyền tới giọng nói lo lắng của Tần Nguyệt.
“Sư tôn, ngài sao rồi? Thân thể không sao chứ? Ta cảm thấy tình trạng của ngài không được tốt lắm.”
“Đừng lo lắng. Ta chỉ luyện đan nên mệt mỏi thôi. Ngươi đừng trở về, cố gắng ở bên đó đề cao thực lực, nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn…”
Lý Hiên cầm ngọc phù và nhẹ nhàng dặn dò Tần Nguyệt. Tránh Tần Nguyệt lo lắng cho sự an toàn của hắn, hắn trò chuyện với nàng trong khoảng nửa giờ, lúc này mới khiến Tần Nguyệt bình tĩnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận