Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 195. Thôn Thiên Ma cảm thấy đầu óc không đủ dùng

Chương 195. Thôn Thiên Ma cảm thấy đầu óc không đủ dùng
Trong khoảng thời gian rất ngắn, hắn đã thăng cấp thành luyện đan sư nhất phẩm, nắm giữ vô số phương pháp luyện chế đan dược của người tu tiên.
Thu hoạch bất ngờ khiến tâm trạng Lý Hiên rất tốt, hắn không kịp chờ đợi muốn kiểm tra một chút.
Cho nên, sau khi sắp xếp xong cho hai đệ tử, hắn đã nhanh chóng quay trở lại chính phòng.
Điều khiến Lý Hiên vui mừng là.
Bên trong nhà chính cũng có tầng hầm bế quan tu hành, bên trong khắc chi chít vô số trận pháp, linh khí càng nồng đậm hơn.
Mấu chốt là ở trung tâm tầng hầm còn đặt một bồ đoàn được chế tạo từ ngọc thạch, linh khí tuôn trào trên đó, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ.
“Thanh Liên Tông chịu chơi thật, cho ta chỗ tốt như vậy.”
Lý Hiên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, trong nháy mắt hắn cảm thấy linh lực dập dờn, lôi linh lực và thổ linh lực không cần hấp thụ đã tự chui đến.
“Nhanh quá, dựa theo tốc độ này, ta sẽ nhanh chóng đạt tới Luyện Khí tầng năm! Chỗ tốt!”
Ánh mắt Lý Hiên lóe lên ánh sáng, hắn hài lòng với tất cả mọi thứ ở nơi này, đồng thời hắn dự định thử luyện đan.
Sau khi trở thành luyện đan sư nhất phẩm, Lý Hiên rất muốn thử luyện chế một ít đan dược tu tiên, ví như Tụ Khí đan, đây là đan dược cần thiết của Luyện Khí kỳ.
Lý Hiên cũng cần dùng đến, nếu như linh khí tiêu hao hết trong lúc chiến đấu, cần phải nuốt đan dược để nhanh chóng hồi phục lại.
Đáng tiếc là lò luyện đan của người tu tiên không giống với lò luyện đan bình thường, thêm vào đó hắn không có nguyên liệu luyện đan, Lý Hiên chuẩn bị trở về chuẩn bị một cái lò luyện đan rồi mới luyện chế đan dược.
Quyết định như vậy xong, Lý Hiên nhắm hai mắt lại, nhanh chóng tu hành trong sự quẩn quanh của linh khí đậm đặc.
Bên kia.
Đông sương phòng.
An Ngốc đứng trong căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, nhìn giường lớn tinh xảo, sờ tấm chăn mềm mại, hắn cảm thấy nơi đây chính là thiên đường.
Nghèo khổ nhiều năm như vậy, nếu như không gặp được sư tôn, hắn vĩnh viễn cũng không thể đến chỗ tốt như vậy, vĩnh viễn không được ở trong căn phòng lớn đến thế.
Vì thế trong lòng hắn cảm động vô cùng, không nhịn được nói.
“Sư tôn thật lợi hại, cho dù đi đến đâu cũng được chào đón, ngay cả chuẩn bị nơi ở cũng là chỗ tốt như vậy.”
“Hứ, chẳng qua là do vận may của hắn tốt thôi.” Tiếng nói của Thôn Thiên Ma vang lên, mang theo vị chua nhè nhẹ.
“Không phải vận may, là do tư chất sư tôn bất phàm, Song linh căn mạnh mẽ, chỉ trong chốc lát đã có thể trấn trụ được nhiều người như vậy. Ngay cả tên Cửu trưởng lão mũi khoằm kia cũng nhìn sư tôn, nói chuyện với sư tôn.” A Ngốc sùng bái nói.
“Thôi đi, Song linh căn không mạnh như ngươi tưởng tượng đâu, cũng có chỉ có nơi bé nhỏ này mới xem nó là chuyện lớn, còn sắp xếp chỗ ở tốt như vậy. Mấy người của Thanh Liên Tông này, đầu óc quả là teo tóp hết rồi.” Thôn Thiên Ma không nhịn được chửi đổng.
“Thôn Thiên Ma, ngươi như vậy là đang đố kỵ.” A Ngốc đáp trả nó một câu.
“Lời ta nói là thật, Song linh căn mặc dù cũng ổn, nhưng đãi ngộ không tốt đến thế đâu, ban nãy thông qua ánh mắt của ngươi, ta cẩn thận quan sát được, pháp trận ở đây có khoảng mấy chục cái, khả năng phòng hộ rất mạnh. Độ dày đặc của linh khí cũng rất cao, thậm chí phía dưới tiểu viện này còn có cả một linh tuyền nhỏ. Đãi ngộ giống như vậy, thường được an bài cho thiên linh căn, nhưng Lý Hiên lại có thể có được nó, chuyện này rõ ràng là do vận may của hắn tốt.” Thôn Thiên Ma buồn bã nói.
“Thì ra là như vậy!” A Ngôc kinh ngạc.
“Cho nên ta mới nói vận may của sư tôn ngươi tốt, nhưng cũng chỉ là vận may tốt, con đường tu tiên chỉ có thể dựa vào bản thân, tương lai hắn cần thường xuyên làm nhiệm vụ, lấy được tài nguyên. Quá trình này cần hắn hao phí rất nhiều thời gian, rất cực khổ, không chừng tương lai sẽ bỏ mạng ở bên ngoài, đây chính là người tu tiên, nghịch thiên mà bước.” Thôn Thiên Ma giải thích.
“Ở đây…Ở đây linh khí rất nhiều, không thu thập tài nguyên chắc cũng được đúng không.” A Ngốc rụt rè nói.
“Dĩ nhiên không được, tu tiên sử dụng linh thạch, đan dược, pháp khí, thiên tài địa bảo, có cái nào là không cần giành lấy đâu? Sư tôn của ngươi muốn trưởng thành, chỉ có thể đi làm nhiệm vụ, ra ngoài tranh giành, chỉ dựa vào linh khí ở nơi này, vốn dĩ không đủ.”
“Ví dụ như Tích Cốc đan, thứ này là buộc phải mua, không có Tích Cốc đan chỉ có thể ăn thức ăn, lương thực của thế giới loài người quá nhiều tạp chất, người tu tiên đều uống linh mễ, những thứ này cần tiêu tốn linh thạch, sư tôn của ngươi không có linh thạch, chỉ có thể làm nhiệm vụ để kiếm nó, hiểu chưa.” Thôn Thiên Ma một hơi nói hết một tràng.
“Không nghĩ tới người tu tiên cũng khó khăn như vậy.” Giọng A Ngốc trầm xuống.
“Đương nhiên rồi, người tu tiên chính là như thế đó, vận may của sư tôn ngươi tốt nhất thời, không có nghĩa là vận may trong tương lai cũng tốt. Nói không chừng, một ngày nào đó, hắn sẽ bị giết vì tranh đoạt tài nguyên.” Thôn Thiên Ma lẩm bẩm nói, trong giọng nói chứa đầy niềm vui khi cười trên sự đau khổ của người khác.
A Ngốc nghe hắn nói vậy, trong lòng rất lo lắng, lo lắng cho sự an toàn của sư tôn.
Cũng vào chính lúc này.
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận