Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 249. Tiến hóa thành Hàn Băng Cự Hổ

Chương 249. Tiến hóa thành Hàn Băng Cự Hổ
Nam Hy vui vẻ nhận lấy món quà, không hề mở ra xem, trái lại còn giắt nó bên hông.
Cân nhắc tỉ mỉ sẽ phát hiện nàng mãi vẫn không gọi Lý Hiên là sư tôn, chỉ vì nàng vẫn luôn có suy nghĩ không an phận đối với Lý Hiên.
“Lý Hiên, ta đã thăng cấp Trúc Cơ kỳ, sau này sẽ là Chấp sự của tông môn, cần trấn thủ một phương. Chẳng bao lâu nữa phải rời khỏi tông môn, ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Nam Hy nói xong thì mong chờ nhìn Lý Hiên, hy vọng Lý Hiên có thể đi cùng nàng.
“Không, gần đây luôn cảm thấy có chuyện sắp xảy ra, ta vẫn nên là ở lại tông môn đợi thôi.” Lý Hiên lắc đầu từ chối.
Hai ngày này, Huyết Phân Thân của hắn đã phát hiện hắc khí nồng nặc hình thành trên không trung rừng rậm Hắc Mã và khu quặng Bạch Vân, và có xu hướng càng tụ càng nhiều.
Rõ ràng là có chuyện sắp xảy ra rồi, Lý Hiên không muốn ra ngoài đụng phải nguy hiểm.
“Lý Hiên, ta đã là tu sĩ Trúc Cơ, đủ mạnh để bảo vệ ngươi an toàn, không cần lo lắng” Nam Hy đầy tự tin nói.
“Không cần, ngươi cứ nâng cao thực lực cho tốt vào, gặp phải nguy hiểm có thể tránh thì tránh, ngoài ra ta sẽ tặng thêm cho ngươi một tấm linh phù.”
Lý Hiên lấy một cái hộp lớn từ trong túi Càn Khôn ra, sau khi mở hộp ra, bên trong xuất hiện mười mấy tấm linh phù rồng bay phượng múa.
Từ bên trong ngăn kín của chiếc hộp, Lý Hiên lấy ra một linh phù màu đen, dúm dó và xấu xí, đưa nó cho Nam Hy.
“Nếu như gặp phải vấn đề không thể giải quyết thì ném linh phù này ra ngoài.”
“Cảm ơn.”
Nam Hy nhìn mấy tấm linh phù xấu xí này, lại nhìn biết bao nhiêu linh phù hoàn chỉnh mà còn sạch bên trong hộp, nàng oán hận lườm Lý Hiên một cái, sau đó nhận lấy linh phù.
“Vậy ta đi trước đây, ta phải học tập thuật pháp Trúc Cơ nhanh nhất có thể, ra khỏi tông môn sẽ không còn cơ hội nữa.”
Nam Hy nói xong, nhìn Lý Hiên một cái thật sâu rồi mới bước chân vội vã rời đi.
Liệt Diệm Cuồng Sư trong tiểu viện nhìn thấy màn này cũng lập tức đứng dậy, nhanh chóng đến trước mặt Lý Hiên, cọ sát vào hắn một cách đáng thương.
“Uống thứ này, bảo vệ nàng cẩn thận.”
Lý Hiên lấy ra một bình linh tửu đổ vào miệng Liệt Diệm Cuồng Sư, sau đó vẫy vẫy tay ra hiệu.
“Gào gào!”
Liệt Diệm Cuồng Sư hưng phấn uống hết linh tửu, cảm nhận Tình Tự Chi Thủy ẩn chứa bên trong linh tửu. Nó lại cọ cọ vào Lý Hiên, rồi mới rời đi.
Gào gào!
Cự hổ dị chủng ở một bên khác của tiểu viện cũng gào thét chạy lại, hai cái chân to chụm vào nhau, làm ra động tác chúc tết với Lý Hiên, vô cùng đáng yêu.
“Nè, cho ngươi.”
Lý Hiên quảng một bình linh tửu sang, nghe tiếng gào hưng phấn của nó, cuối cùng từ trong túi lấy ra hai quả thức tỉnh thú cưng.
Hắn đã có được quả thức tỉnh thú cưng từ lâu, để trong túi Càn Khôn đến quên mất, nếu như không phải nhìn thấy nó khi thu dọn đồ đạc thì hắn cũng không nhớ ra.
“Luôn cảm thấy có chuyện sẽ xảy ra, trước tiên nâng cao chiến lực đã.” Lý Hiên vẫy vẫy tay với không trung.
Rít!
Sau một tiếng kêu chói tai, Lôi Điện Kim Điêu đáp xuống cực nhanh, nhanh chóng đáp trên cánh tay Lý Hiên, cúi đầu trước Lý Hiên.
“Nuốt thứ này vào, hy vọng ngươi có thể thức tỉnh được thiên phú mạnh mẽ, cự hổ, quả này cho ngươi.”
Lý Hiên cho cự hổ và Lôi Điện Kim Điêu ăn quả, dĩ nhiên cũng không quên cho bọn chúng linh tửu.
Hai con yêu thú này vui mừng khôn xiết, lập tức nuốt trái cây xuống, bắt đầu thức tỉnh.
Nửa giờ sau.
Ánh sáng sấm sét lập lòe trong tiểu viện.
Thân thể của Lôi Điện Kim Điêu tăng lên gấp đôi, toàn bộ cơ thể bị sấm sét bao quanh, phát ra giao động mạnh mẽ.
Cự hổ dị chủng bên cạnh càng thêm bất phàm, cả cơ thể dần lột xác chuyển sang màu trắng, một lượng lớn hàn băng chi khí bao trùm lấy nó, cự hổ dần dần tiến hòa thành một con Hàn Băng Cự Hổ oai phong.
“Rất tốt, Hàn Băng Cự Hổ nhất giai trung phẩm, Lôi Điện Kim Điêu nhất giai trung phẩm, Lôi Điện Kim Điêu có thể làm tọa kỵ phi hành của ta rồi.”
Cùng với sự mong chờ, Lý Hiên ngồi lên lưng Lôi Điện Kim Điêu.
Rít!
Sau tiếng rít gào của kim điêu.
Lý Hiên cưỡi Lôi Điện Kim Điêu bay lên không trung, bay lượn trong gió mạnh ở phía chân trời.
“Tốc độ vẫn hơi chậm một chút, còn kém xa so với Tật Phong Ưng.”
Lý Hiên khẽ lắc đầu, trong lòng không mấy hài lòng với tốc độ hiện tại của Lôi Điện Kim Điêu, hắn vẫn muốn Tật Ưng Phong hơn.
Đừng thấy trong tên của Tật Ưng Phong có chữ ưng, cơ thể của nó vô cùng to lớn, sức chịu đựng cực lớn, khả năng phòng thủ kinh người, năng lực cận chiến cũng không tầm thường, còn có thể thả ra phong nhận sắc bén.
Có Tật Ưng Phong, hắn thậm chí có thể dẫn cả nhà đi lên không trung nhâm nhi ly rượu, đây chính là ưu thế của Tật Ưng Phong.
“Đáng tiếc Tật Ưng Phong rất khó tìm, trước tiên tạm dùng con kim điêu này đã.”
Lý Hiên vỗ nhẹ Lôi Điện Kim Điêu, một lần nữa quay về trong tiểu viện, sau đó quay vào phòng bận rộn.
Lôi Điện Kim Điêu biết Lý Hiên không hài lòng về nó lắm, nó buồn bã đi đến một sườn núi nhỏ bên ngoài, ủ rũ đứng trên tảng đá lớn.
Cũng vào lúc này.
Băng Huyên Nhi mặc một bộ trang phục màu trắng giẫm trên phi kiếm, cùng với Nhạc Tử Quân, hai người từ xa bay đến, nhìn thấy Lôi Điện Kim Điêu ủ rũ.
“Ồ, nó vậy mà đã đạt đến nhất giai trung phẩm rồi! Nhanh thật.” Nhạc Tử Quân kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận