Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 196. Thôn Thiên Ma cảm thấy đầu óc không đủ dùng (2)

Chương 196. Thôn Thiên Ma cảm thấy đầu óc không đủ dùng (2)
A Ngốc vội vàng đi tới cửa tiểu viện, mở cửa ra, hắn nhìn thấy một lão giả với gương mặt hung ác.
Lão giả cao lớn thô kệch, trên người mang theo sức áp bách mãnh liệt, trên khuôn mặt còn có một vết sẹo do đao chém để lại dữ tợn, nhìn rất dọa người.
“Ngài…Ngài có chuyện gì không?” A Ngốc hơi sợ hãi nói.
“Xin chào, tiểu tử, ta là Bát trưởng lão của Thanh Liên Tông, đây là tài nguyên được phát tháng này của Lý Hiên, ngươi giao cho hắn nhé.”
Bát trưởng lão với ngoại hình hung ác, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười cứng ngắc, sau đó đưa qua một cái túi Càn Khôn.
“Dạ, dạ, được ạ.”
A Ngốc có hơi sợ, nhưng vẫn nhận lấy.
“Là một đứa trẻ ngoan, lễ vật này cho ngươi.”
Lão giả có ngoại hình hung ác đưa cho A Ngốc một cái vòng tay, sau đó mỉm cười rời khỏi, toàn bộ quá trình đều vô cùng ôn hòa.
“Cái này…cái này…”
A Ngốc mờ mịt nhìn vòng tay, không dám tin bản thân cũng có lễ vật.
“Kỳ quái, hôm nay là ngày cuối cùng của tháng, dựa theo thông lệ của người tu tiên, đệ tử mới vừa nhập môn, đều là từ tháng sau mới được phát tài nguyên. Vì sao lão già này, tháng này đã đưa đến? Thật kỳ lạ.”
Thôn Thiên Ma lẩm bà lẩm bẩm, nó cảm thấy chắc là do lão già này coi lộn ngày cho nên mới đưa sai.
“Có thể là do người của Thanh Liên Tông tương đối tốt bụng, lão gia gia vừa rồi mặc dù dáng vẻ hung ác, nhưng người thì rất tốt, chẳng những đem tài nguyên đến cho sư tôn, còn cho ta vòng tay nữa.”
A Ngốc vô cùng vui vẻ, cầm vòng tay ngó tới ngó lui.
“Một pháp khí nát chỉ có thể ngăn cản công kích của cấp Luyện Thể Tông Sư trở xuống mà thôi, ngươi có cần vui đến thế không?” Thôn Thiên Ma khinh bỉ nói.
“Ngăn cản công kích của Luyện Thể Tông Sư trở xuống? Thật không vậy?” A Ngốc kinh ngạc, không dám tin trợn to mắt.
“Hừ, chỉ có thể chịu được ba lần công kích, sau khi dùng xong phải bổ sung linh khí mới có thể tiếp tục sử dụng.” Thôn Thiên Ma không thèm để ý, nói.
“Như vậy là đã rất tốt rồi, trước kia ta ngay cả ăn cơm cũng là cả một vấn đề, hiện tại đi theo sư tôn, chẳng những được ở trong căn phòng lớn, còn được tặng lễ vật tốt như vậy, ta vui lắm.”
A Ngốc vui muốn chết, đem theo vòng tay và túi Càn Khôn, chạy về phía cửa chính phòng của Lý Hiên, khe khẽ gõ một cái.
“Vào đi, dưới tầng hầm.”
Bên trong phòng truyền đến giọng nói của Lý Hiên, A Ngốc vội vàng vào nhà, theo lối đi bước xuống dưới tầng hầm, sau đó kể đại khái tình huống cho Lý Hiên.
“Ừ, vòng tay ngươi cứ giữ lấy đi.”
Lý Hiên không để ý đến vòng tay, hắn mở túi Càn Khôn ra, đổ đồ vật bên trong ra.
Rào rào rào!
Một đống lớn linh thạch từ trong túi rơi ra, lấp la lấp lánh tràn ngập trong tầng hầm, khiến linh khí trong tầm hầm tức khắc tăng vọt.
Thôn Thiên Ma trong phong ấn cũng nhìn thấy cảnh tượng này, mắt nó hoàn toàn trợn tròn, không dám tin kêu lên.
“Má nó, sao lại cho nhiều linh thạch như vậy? Tông môn nhỏ này lại cho sư tôn của ngươi nhiều linh thạch như vậy, đầu óc bọn họ bị úng hết rồi sao? Dựa theo những gì ta biết, dù là thiên linh căn cũng không nhận được nhiều linh thạch như vậy, tại sao Thanh Liên Tông lại cho sư tôn của ngươi nhiều linh thạch đến như vậy?”
Thôn Thiên Ma hoàn toàn kinh ngạc, cảm giác mọi chuyện đang phát triển theo hướng kỳ quái.
Nhất là lúc trước nó còn nói Lý Hiên phải đi tranh cướp tài nguyên, phải gặp nguy hiểm, bây giờ thì tốt rồi, một đống linh thạch to như vậy, đủ để chống đỡ đến tháng sau luôn rồi.
Mấu chốt là tháng sau còn có thể cho nhiều linh thạch như vậy nữa, điều này cũng hơi khiến người khác đau đầu, không đúng, khiến ma đau đầu.
Thôn Thiên Ma chỉ cảm thấy đầu óc hơi mê mang, hơi không hiểu rõ tình huống.
Thậm chí nó cảm thấy đầu óc của bản thân không đủ dùng, cần phải phát triển thêm nữa.
Trong lúc Thôn Thiên Ma còn đang ngu ngơ, ngược lại với nó, A Ngốc đang nhìn Lý Hiển bằng ánh mắt sùng bái, cảm thấy sư tôn của mình vô cùng lợi hại, cho dù là đến đâu thì cũng đều vô cùng được hoan nghênh.
Trong lòng A Ngốc quyết định, tương lai của hắn cũng phải giống như sư tôn vậy, được hoan nghênh giống như vậy.
“A Ngốc, ra mở cửa, lại có người tới.”
Giọng nói của Lý Hiên đột nhiên vang lên, sau khi nghe thấy thì A Ngốc hơi sững sờ, vội vàng gật đầu nói: “Dạ, sư tôn.”
A Ngốc chạy nhanh ra khỏi tầng hầm, hắn gặp được một lão giả ở bên ngoài.
Đối phương là Thất trưởng lão của Thanh Liên Tông, thái độ cũng rất hòa ái dễ gần, hắn cũng đem đến một cái túi Càn Khôn đến.
Thấy lại có trưởng lão đến tặng quà, A Ngốc cảm thấy sư tôn của mình vô cùng lợi hại, đến đâu cũng đều được yêu thích.
A Ngốc vui vẻ nhận lấy túi Càn Khôn, chạy về phía tầng hầm, đưa cho Lý Hiển, còn truyền lại lời Thất trưởng lão nói.
“Sư tôn, Thất trưởng lão nói môn kiếm điển này tương đối khó, hắn nói ngài cứ từ từ tu luyện Thanh Liên kiếm điển trước, trong vòng một tháng chuyển xong là được.”
“Ừ.”
Lý Hiên gật đầu một cái, mở túi Càn Khôn ra, từ trong đó lấy ra một ngọc giản màu trắng, đặt lên mi tâm.
Trong nháy mắt, nội dung của quyển Thanh Liên kiếm điển đã xuất hiện trong thần thức của hắn.
Lý Hiên không xâm nhập nghiên cứu quá sâu mà lấy ngọc giản xuống, hắn lại lấy một quyển sách từ trong túi Càn Khôn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận