Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 210. Chương 210: Suýt nữa làm ta tự bạo (2)

Chương 210. Chương 210: Suýt nữa làm ta tự bạo (2)
"Đáng chết, khó lắm mới bế quan một lần, đầu tiên là tiếng nhạc chua xót khiến tâm trạng của ta sa sút, sau đó lại ngửi được mùi thơm nồng đậm vô cùng. Rõ ràng ta bế quan ở đây, hai tên này vẫn còn ở đây quấy rối, tức chết mà, điều quan trọng nhất là vẫn không biết điều mà chừa lại chút gì cho ta."
Bóng dáng này nhìn xung quanh một hồi, không nhìn thấy thức ăn, cuối cùng tức giận bay về nơi bế quan, tiếp tục bế quan.
Một bên khác.
Lý Hiên một lần nữa mua nguyên liệu ở phường thị, mua một đống đồ.
Lại đến Truyền Công Đường mua ba môn pháp thuật để học, không phải hắn không muốn mua nhiều một chút mà là đã hết tiền rồi, bắt buộc phải cân nhắc vấn đề kiếm tiền.
"Về nhưỡng rượu trước, đến lúc đó bán linh tửu là đủ để ta tiêu xài rồi."
Bóng dáng Lý Hiên phiêu nhiêu bay về tiểu viện U Tĩnh, đợi sau khi trở lại chăm sóc cho đám A Ngốc xong hắn mới xuống tầng hầm bắt đầu bận rộn.

Thành Bạch Vân.
Trong mỏ quặng Bạch Vân.
Một đôi mắt màu máu từ từ mở ra, dần dần ngưng tụ ra hư ảnh của một chiếc đầu hình Bạch Dương.
Rất nhanh.
Sương mù màu đen dập dờn, ngưng tụ ra một không gian thần bí, hư ảnh hình đầu Bạch Dương trốn vào trong đó.
Bên ngoài thành Hắc Mã, trong rừng rậm Hắc Mã.
Tại vùng đất trung tâm, một lượng lớn hoạt tử nhân và người thịt bướu khổng lồ đang bảo vệ nơi này.
Một gương mặt ngựa hung tợn xuất hiện, sau đó hắc khí dập dờn, dần dần cũng ngưng tụ ra một không gian thần bí.
Trong không gian thần bí.
Từng bóng dáng từ từ xuất hiện, ngồi xung quanh chiếc bàn dài khổng lồ màu đen, bất động chờ đợi.
Rất nhanh.
Mười ba chỗ ngồi đã được lấp đầy, lộ ra huyễn ảnh của mười hai con giáp, cùng với một hư ảnh của cây đại thụ, tất cả đang nhìn nhau đánh giá.
"Bạch Dương, sao bây giờ ngươi vẫn còn ở Ấu Sinh kỳ vậy?"
Một hư ảnh hình rồng to lớn ngồi ghế đầu tiên nhìn đôi mắt đỏ như máu của cái đầu hình Bạch Dương.
"Ta không thể phát triển." Bạch Dương buồn bực trả lời.
"Trên Tử Vong Chi Thư có nói bên ngoài thành Bạch Vân là nơi tốt nhất để ngươi phát triển, vì sao không phát triển được?" Hư ảnh hình đầu hổ bên kia hỏi.
"Ta cũng không biết, ta vừa giáng sinh chưa lâu thì đã bị phong ấn rồi, khó khăn lắm mới tích đủ sức mạnh để thoát khỏi phong ấn, kết quả là lại bị phong ấn thêm một lần nữa. Sau đó ta dốc hết tâm tư để ngưng tụ ra tách ra một người thịt bướu khổng lồ, kết quả lại bị Thiên Hỏa thiêu chết, suýt nữa còn thiêu chết cả ta luôn. Bây giờ ta căn bản không dám ra ngoài, chỉ có thể co đầu rút cổ." Bạch Dương buồn bực nói.
"Thảm như vậy? Hắc Mã thì sao? Khi sơ kỳ ngươi mạnh như vậy, sao cũng chưa đạt đến giai đoạn thứ hai?" Hư ảnh hình đầu hổ nhìn mặt ngựa hung tợn.
"Ta cũng rất xui xẻo, có một đám biến thái đến rừng rậm Hắc Mã của ta, mỗi ngày đều dùng sấm sét đánh ta, tên nào cũng liều mạng tấn công, căn bản không cho ta thời gian để phát triển. Cái đám này thật sự là kẻ điên, còn điên hơn cả chúng ta, mạng cũng không cần." Mặt ngựa hung tợn tức giận nói.
"Chuyện này..."
Mọi người nghe những lời này xong thì đều hơi câm nín, cảm thấy Hắc Mã và Bạch Dương quá xui xẻo, vậy mà lại gặp sự cố như vậy.
"Nếu đã là kẻ điên thì giết cho xong! Giết sạch rồi thì vấn đề tự nhiên sẽ được giải quyết." Hư ảnh hình đầu hổ lạnh giọng nói.
"Ngươi nghĩ là ta không muốn sao? Ta khó khăn lắm mới giết được ba trăm người, kết quả ngày hôm sau có ba nghìn người đến, suýt nữa đánh chết ta."
Hắc Mã buồn bực giải thích, nghĩ đến cảnh tượng sấm sét ngợp trời đáng sợ, gương mặt của Hắc Mã hơi tái.
Mọi người nghe được những lời này thì đều trầm mặc, đều cảm thấy Hắc Mã quá đáng thương, quả thực là quá xui xẻo rồi.
Nhưng vào đúng lúc này.
Hư ảnh đại thụ đó lên tiếng, giọng điệu mang theo sự tự tin: "Đừng lo lắng, ta có cách."
"Ngươi định ra tay?" Hư ảnh hình đầu hổ nghi ngờ.
"Đúng, thể phân tách của ta đã giáng lâm thông qua Quỷ Thần Giáo, thể phân tách đầu tiên cách thành Hắc Mã không xa, chỉ cần qua đó tặng chút năng lượng cho các ngươi là đủ để các ngươi vượt qua sơ kỳ." Hư ảnh đại thụ tự tin nói, trong giọng nói mang theo tiếng sột soạt.
"Vậy thì tốt quá rồi, có năng lượng thì ta và Bạch Dương đều có thể phát triển, càn quét vạn phương vạn lý rồi.” Hư ảnh Hắc Mã mừng rỡ nói.
"Ừm, nhưng các ngươi phải chờ một chút, thể phân tách của ta sau khi giáng lâm thì đang trong Ấu Sinh kỳ, cần phải ăn máu người mới có thể trở nên mạnh mẽ. Không cần đợi quá lâu, chỉ cần ăn mười vạn người là đủ để lột xác sang giai đoạn thứ hai rồi, ta đã ra lệnh cho bọn nó đi đến các thôn nhỏ hẻo lánh để phát triển, những nơi đó có ít người tu tiên, đủ để lột xác đến giai đoạn thứ hai." Hư ảnh đại thụ sột soạt nói.
"Vậy thì tốt quá, có sự giúp đỡ của đại thụ tiên sinh thì chúng ta nhất định có thể càn quét nước Đại Hạ, hoàn thành mệnh lệnh của chủ thượng rồi." Hắc Mã mong chờ nói.
"Đúng vậy, cuối cùng cũng có thể phát triển rồi, cuối cùng cũng có thể báo thù rửa hận rồi, đến lúc đó ta phải biến dân chúng của thành Bạch Vân thành con rối của ta, ha ha ha ha."
Bạch Dương phấn khích nói, giọng nói vặn vẹo khàn khàn, mang theo mùi máu nồng nặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận