Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 205. Phong ấn sư trận pháp nhất giai (2)

Chương 205. Phong ấn sư trận pháp nhất giai (2)
Trong nội tâm Nam Hy vô cùng buồn phiền, cảm thấy cuồng sư mà mình nuôi là đồ vô ơn, vậy mà lại bỏ mặc người chủ nhân là nàng đây, chở một người khác.
Loại đối xử chênh lệch này khiến Nam Hy vô cùng bực bội, ước gì có thể đánh bay cuồng sư.
Nam Hy mang tâm tình không mấy vui vẻ giẫm trên trường thương, dần bay về phía Đoạn Kiếm Nhai, nhìn thấy hồ sen xanh tươi.
Hai người dừng trên một khối đá lớn, chầm chầm ngồi xuống.
Lý Hiên cầm nhị hồ, nhìn về phía đại mỹ nữ Nam Hy, hỏi: "Ngươi muốn nghe khúc nhạc nào?"
"Cái gì cũng được, ngươi quyết định đi." Nam Hy vung tay không thèm để ý nói.
"Âm sắc của đàn nhị hồ có thiên hướng thê lương, vậy thì đàn một khúc nhạc sâu lắc thê mỹ đi."
Lý Hiên từ từ đưa linh lực vào kéo đàn nhị hồ, đồng thời tăng cường thêm hiệu quả của Trấn Áp Tinh Thần, chẳng bao lâu sau, âm thanh thê lương bắt đầu vang vọng trong Đoạn Kiếm Nhai.
Cùng với việc dây đàn nhị hồ chuyển động, cảm giác hoang vu lạnh lùng ấy càng thêm mạnh mẽ, thậm chí còn mang theo cảm giác thê lương sâu sắc, từ từ siết chặt trái tim người nghe.
Một cơn gió mát không biết từ lúc nào thổi lên, thổi tung những đóa sen trong ao.
Nam Hy vốn chẳng mấy để tâm, sau khi nghe khúc nhạc thê mỹ này, cảm nhận sự bi thương bên trong bản nhạc, cả người đều đắm chìm trong đó, cảm xúc dần dần bị âm nhạc tác động.
Chầm chậm, tâm tình của nàng lên xuống theo bản nhạc, như thể được chứng kiến một cuộc tình đẹp đẽ và thê lương, không thể thoát ra được.
Cho đến khi tiếng đàn ngừng lại, âm thanh thê lương ấy vẫn còn ảnh hướng đến Nam Hy, khiến nàng chìm đắm trong cảm xúc bi thương.
Mãi lâu sau.
Nam Hy mới dần tỉnh táo lại, nàng cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, nhìn Lý Hiên bằng ánh mắt phức tạp.
"Đúng là một bản nhạc thê lương mà đẹp đẽ, ngươi có thể nói với ta tên của nó hay không? Ta chưa từng nghe âm thanh nào thê mỹ như vậy."
"Bái ta làm sư! Ta có thể dạy bản nhạc này cho ngươi."
Lý Hiên lại một lần nữa đưa ra yêu cầu bái sư, hắn sẽ không quên mục đích của mình.
"Bái sư à!"
Nam Hy lẳng lặng nhìn Lý Hiên, trong lòng nàng lần đầu tiên dao động.
Thật sự là Lý Hiên không giống với những người nàng đã từng tiếp xúc trước đây.
Chưa kể chuyện Lý Hiên có thể điều khiển Liệt Diễm Cuồng Sư, chỉ riêng giai điệu thê mỹ này đã khiến Nam Hy cảm thấy khó tin.
Giai điệu da diết động lòng người đó, đây là lần đầu tiên Nam Hy được lắng nghe trong cuộc đời.
Nên biết.
Nàng, một người tu tiên đã học tập nhiều năm cũng không thể biểu diễn được giai điệu lôi cuốn đến như vậy.
Vậy nên nàng bị rung động, lần đầu tiên, trái tim nàng dao động.
Và cũng vào lúc này.
Âm thanh thông báo của máy móc đột ngột vang lên.
'Ting! Đệ tử Diệp Phàm của ngài bị người tu tiên hàng yêu trừ ma tổn thương vì cứu Huyết Phân Thân cương thi, ước định đồng thời chịu ba chưởng.'
'Ting! Đệ tử Diệp Phàm của ngài chịu đựng ba chưởng của người tu tiên, cơ thể bị trọng thương.'
"Hả?"
Hàng lông mày của Lý Hiên cau lại, tức khắc đã nhận được ký ức của Huyết Phân Thân cương thi, tra xem chuyện gì đã xảy ra.
Một bên khác.
Núi Âm Vân.
Toàn thân Diệp Phàm đầy máu, cả gương mặt tái nhợt như giấy.
Hắn không ngã xuống mà là đứng trước mặt Huyết Phân Thân cương thi, sống chết bảo vệ nó.
Đồng thời.
Diệp Phàm nghiêm túc nhìn bầu trời, nhìn chằm chằm một người trung niên toàn thân tỏa ra mùi rượu.
“Đã nhận đủ ba chưởng của ngươi, chúng ta có thể đi rồi chứ?" Diệp Phàm hỏi.
"Ngu xuẩn, dùng mạng của mình để bảo vệ một tà vật, não ngươi có vấn đề sao?" Người trung niên đầy mùi rượu lạnh giọng nói.
"Hắn không phải tà vật, hắn là đại sư huynh của ta." Diệp Phàm kiên định trả lời.
"Cương thi trời sinh tà ác, dựa vào máu để tồn tại, bọn nó vừa xuất hiện thì sẽ tấn công người thân của mình, tà ác vô cùng, mà ngươi là loài người, lại lựa chọn bảo vệ cương thi, ngươi có xứng làm người không?"
Người trung niên đầy mùi rượu lạnh chằm chằm vào Diệp Phàm một cách nhạt nhìn, một thanh phi kiếm màu đỏ lơ lửng trên cao.
"Nực cười, ngay cả tà khí đại sư huynh cũng không có, sao có thể là tà vật được? Ngươi đã từng nhìn thấy tà vật nào mà không bị tổn thương bởi ánh sáng mặt trời chưa? Ngươi có biết lúc còn sống đại sư huynh đã cứu bao nhiêu người không! Ngươi có biết vì sao đại sư huynh chết không! Cái gì ngươi cũng không biết, vừa đến đã muốn chém chết đại sư huynh, ngươi có tư cách gì chém hắn!" Diệp Phàm lớn tiếng phản bác.
"Mặc dù ta không hiểu rõ tại sao tên cương thi này lại có thể đi dưới ánh nắng mặt trời, nhưng suy cho cùng tà vật vẫn là tà vật, sớm muộn gì cũng có một ngày nó sẽ làm hại con người. Cho dù lúc còn sống đã từng cứu người khác, nhưng sau khi chết thì tất cả đều tan biến rồi, cho dù hóa thành thể xác cương thi cũng không còn là sư huynh ngươi, mà là tà vật!"
Người trung niên đầy mùi rượu âm u nói, trường kiếm màu máu múa trong không trung.
"Nực cười, đây chỉ là một kết luận vô căn cứ của ngươi thôi! Khụ khụ."
Diệp Phàm ho ra một ngụm máu, sau đó lùi về sau từng chút một để bảo vệ Huyết Phân Thân cương thi, đi về phía xa.
Nhìn thấy người trung niên đầy mùi rượu không tấn công, lúc này Diệp Phàm yếu ớt mới cùng với Huyết Phân Thân càng đi càng xa.
Đợi sau khi Diệp Phàm đi xa hoàn toàn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận