Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 498. Quái vật? Đó là cách các ngươi gọi ta sao?

Chương 498. Quái vật? Đó là cách các ngươi gọi ta sao?
Tần Nguyệt không ngừng biến mất rồi lại xuất hiện, toàn bộ bầu trời tràn ngập hỏa diễm. Trong hỏa diễm, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu thê thảm của rồng đen, cùng rất nhiều vảy rồng và mảnh vụn cơ thể rơi xuống.
Cảnh tượng đáng sợ này khiến tất cả mọi người bộc lộ biểu cảm chấn động, ngay cả Nguyệt phán xử đang chiến đấu ở chiến trường cổ cũng không khỏi quay đầu nhìn về phía này.
“Thiên phú đại đạo, vậy mà nàng lại có Thiên phú đại đạo!”
Đôi mắt các Tà Thần ở chiến trường cổ đỏ như máu, hướng cái nhìn đầy sát khí vào Tần Nguyệt ở Nam Vực.
“Muốn giết nàng? Các ngươi vĩnh viễn không có cơ hội đó.”
Giọng nói dịu dàng vang lên, Nguyệt phán xử vóc dáng mềm mại đeo khăn che mặt màu trắng lao thẳng vào Tà Thần trong quang huy thần bí.
Kim Thiền Cốc.
Bầu trời bị hỏa diễm thiêu đến đỏ rực.
Trong hỏa diễm đáng sợ, cái đuôi gãy lìa của rồng đen từ trên trời rơi xuống, rơi đến một nửa thì bị hỏa diễm thiêu thành tro bụi.
Bầu trời vẫn vang vọng tiếng kêu thảm thiết của rồng đen, mơ hồ xen lẫn tuyệt vọng, rõ ràng là rồng đen cũng không chịu nổi nữa.
Lúc này.
Thân cây to lớn của thụ nhân lay động, ánh sáng trị liệu bao phủ thân thể rồng đen.
Nhờ được trị liệu, vết thương chồng chất của rồng đen lại nhanh chóng hồi phục, tứ chi một lần nữa mọc ra.
Ầm!
Bóng dáng của Tần Nguyệt lướt qua, ngay lập tức, đại thụ đã bị xẻ ra làm đôi, trực tiếp bị bàn tay nhỏ trắng nõn của Tần Nguyệt xẻ ra làm hai nửa.
Tần Nguyệt như Ma Thần lại một lần nữa biến mất, đám ra một quyền đánh thủng phần lưng của rồng đen.
Rì rào!
Đại thụ nhanh chóng khép lại, rất nhanh trốn vào lòng đất và biến mất. Đến khi rồng đen sắp chết vì thương nặng, đại thụ lại vội vàng xông tới chữa trị, rồi bị hỏa diễm của phượng hoàng đốt thành tro bụi.
Nhưng không bao lâu sau, một cành cây lại chui ra từ trong lòng đất để chữa trị cho rồng đen, mức độ khó đối phó có thể nói là biến thái.
“Ngươi không giết được ta. Đến khi lực lượng của ngươi cạn kiệt, đó chính là ngày giỗ của ngươi! Giống như Lý Hiên bị ta giết chết vậy, ha ha ha!”
Rồng đen điên cuồng hét lên vì hưng phấn, cố gắng bảo vệ thân mình không để bị đánh nát.
“Lý Hiên chắc hẳn không chết, người vừa chết lúc nãy có thể là thế thân của hắn. Hắn sẽ không chết!”
Mỹ phụ nhân áo lam của Táng Nguyệt Tông vội vàng kêu lên, nói ra suy đoán của mình.
“Nữ nhân ngu xuẩn, đòn tấn công vừa nãy của ta ẩn chứa cả công kích linh hồn, có thể truy ngược đến linh hồn của hắn và trực tiếp tiêu diệt hắn.”
“Trừ phi linh hồn của hắn đạt tới Nguyên Anh kỳ, nếu không hắn tuyệt đối không trốn thoát, kể cả hắn có dùng thế thân, hắn cũng nhất định phải chết, ha ha ha!”
Rồng đen tiếp tục điên cuồng gào thét trong hưng phấn. Cho dù đầu bị đánh lõm xuống, rồng đen vẫn không ngừng gầm thét.
Tiếng gầm thét khiến cửa nó khiến sắc mặt của tất cả nhân loại trở nên khó coi, cũng khiến thụ nhân đang lẩn trốn lộ tiếng cười the thé.
Lúc này, tiếng tim đập không rõ vang vọng khắp khu vực này, vang vọng ở ranh giới chiến trường.
Tiếng tim đập này đến từ một người, đó chính là A Ngốc.
Lúc này.
A Ngốc đang ngây ngốc nhìn Dung Nham Cự Nhân đã vỡ tan trước mặt, ngơ ngác nhìn.
Vừa rồi, khi chiến đấu, Dung Nham Cự Nhân vẫn luôn toàn lực thủ hộ hắn, bảo hộ hắn, nhưng đó là vừa rồi.
Ngay khi thân thể của Lý Hiên tan vỡ, thân thể của Dung Nham Cự Nhân cũng vỡ nát, biến thành hư ảo.
Nhìn những mảnh đá vỡ vụn, nhìn khoảng không trên bầu trời, nơi sư tôn bị đánh tan, trái tim của A Ngốc đập thình thịch, từng giọt nước mắt chảy xuống như đứt tuyến.
“Ha ha ha, ha ha ha ha, tại sao lại phải như thế? Tại sao lại như thế? Sư tôn tốt như vậy, tại sao tất cả mọi người đều muốn hắn chết!”
A Ngốc đau khổ kéo tóc, trong đầu hiện lên quá khứ sống cùng với Lý Hiên.
Khi hắn cô độc không có nơi nương tựa, khi hắn bị người ta bắt nạt, sư tôn đã xuất hiện bên cạnh hắn, thu hắn làm đồ đệ, chăm sóc hắn, dẫn hắn tới Thanh Liên Tông.
Dạy dỗ hắn tu tiên để trở nên mạnh hơn.
Khi hắn gặp nguy hiểm, đan dược, linh phù và trận pháp của sư tôn đã giúp hắn vượt qua nguy hiểm.
Khi hắn rơi vào tuyệt cảnh, sư tôn hết lần này đến lần khác giúp hắn vượt qua.
Kể cả là vừa rồi.
Hắn liên lụy đến sư tôn. Dù bị lũ quỷ dị điên cuồng vây công, sư tôn vẫn không từ bỏ hắn, bảo vệ hắn hết lần này đến lần khác.
Thậm chí khi hắn đến khu vực giáp ranh chiến trường, Dung Nham Cự Nhân của sư tôn vẫn theo sau, luôn luôn bảo vệ hắn.
Nhưng bây giờ.
Sư tôn đã chết, bị con rồng đen kia hại chết. Con rồng đen kia cướp đi sư tôn duy nhất của hắn.
“Ha ha ha, ha ha. ha ha!”
A Ngốc cất tiếng cường điên cuồng mà thảm thiết, hắc quang tĩnh mạch hiện lên trong đôi mắt, sát ý ngập trời tưởng như đã biến thành thực chất.
Rắc rắc, rắc rắc!
Những chiếc vảy màu đen tượng trưng cho tuyệt vọng xuất hiện trên cánh tay phải của A Ngốc, kéo dài lên trên và dọc theo cánh tay, kéo dài đến tận gương mặt hắn, dần dần bao trùm toàn bộ khuôn mặt hắn.
Thân thể của hắn thay đổi kịch liệt, từ nhân loại hoàn toàn hóa thành một con ma đầu, một ma đầu chứa đựng ma khí ngút trời.
“Ngươi… Quái vật, quái vật!”
Trong Quỷ Thần Giáo bên phía đối diện, có một giáo chúng trông hơi nhát gan đang hoảng sợ nhìn dáng vẻ khủng khiếp của A Ngốc.
“Quái vật? Đó là cách các ngươi gọi ta sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận