Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 367. Đại tu sĩ uất nghẹn (2)

Chương 367. Đại tu sĩ uất nghẹn (2)
Tần Bất Hối che đi sự lúng túng thông qua phương thức nói chuyện, sau đó tiếp tục bận rộn, không ngừng tìm kiếm trung tâm trận pháp.
Nhưng kết cấu của trận pháp này cực kỳ phức tạp, vô cùng khó giải quyết, thậm chí nàng phát hiện mình hoàn toàn không thể hiểu được.
Là trận pháp sư tứ giai hạ phẩm giống như Lý Hiên, học thuật của nàng thua xa Lý Hiên, cùng là học trò như nhau, Lý Hiên là học thần, còn nàng là học tra.
Điều này cũng dẫn đến việc nàng càng quan sát thì càng không hiểu, rõ ràng dựa theo quy luật là có thể tìm thấy trung tâm của trận pháp, nhưng lại không có.
Điều này cũng khiến Tần Bất Hối bận rộn một lúc lâu, nhưng dù có làm thế nào cũng phá giả được trận pháp.
Tần Bất Hối buồn bực lau mồ hôi lạnh trên đầu, cảm thấy càng ngày càng gượng gạo, trên mặt cũng thấy nóng lên.
Hết cách.
Mới nãy nàng còn khoác lác nói muốn chỉ dạy Lý Hiên, nói nàng có thể phá được trận pháp ở đây chỉ trong nháy mắt.
Kết quả không ngờ được, nàng bận rộn lâu như vậy, ngay cả phương hướng phá giải trận pháp cùng không tìm ra, điều này khiến Tần Bất Hối vô cùng buồn bực, sắc mặt cũng hơi đỏ lên.
Cuối cùng nàng thực sự không giải ra được, chỉ đành nhìn Lý Hiên và nói.
"Trận pháp ở đây là do đại sư nào bố trí vậy? Loại trận pháp thể phức hợp này rất lợi hại, ta phát hiện đây là trận pháp tứ giai viễn cổ, rất bất phàm."
"Thực ra là do ta bố trí, đây là Ẩn Thiên Trận thuộc về trận pháp viễn cổ, có thể coi là một trận pháp tứ giai loại nhỏ, uy lực bình thường." Lý Hiên nói.
"Ngươi bố trí? Ẩn Thiên Trận? Uy lực bình thường?"
Tần Bất Hối hơi sững sờ, trận pháp này huyền ảo phức tạp như vậy, tuyệt đối là trận pháp viễn cổ vô cùng khó.
Kết quả đến chỗ Lý Hiên, nó thế mà lại biến thành trận pháp nhỏ, còn là do một tên hậu bối như Lý Hiên này bố trí, điều này khiến Tần Bất Hối càng buồn bực.
"Phải, phạm vi ẩn giấu của Ẩn Thiên Trận rất lớn, tiêu hao rất ít linh thạch, kết cấu đơn giản, khuyết điểm duy nhất là linh quang của trận pháp quá rõ ràng.”
“Ta dùng phong ấn ẩn giấu tiến hành gia cố việc che giấu, che bớt linh quang, chỉ cần không chú ý quan sát, cho dù là cường giả mạnh như ngươi cũng dễ bỏ qua." Lý Hiên giải thích.
"Thật sao?" Tần Bất Hối kinh ngạc.
"Thật, ngươi nhìn chỗ này, đây là trung tâm trận pháp, đây là điểm bắt đầu của phong ấn ẩn giấu, tính che giấu của phong ấn bù đắp rất tốt cho khuyết điểm của Ẩn Thiên Trận." Lý Hiên chỉ vào trận pháp, bắt đầu giải thích.
"Hoá ra là như vậy, nhưng theo lý mà nói, ta sẽ không xem nhẹ trận pháp tứ giai mới đúng, phong ấn ẩn giấu lợi hại như vậy sao?" Tần Bất Hối ngờ vực nói.
"Thật ra là hợp tác cùng phát triển tạo nên tác dụng bổ trợ lẫn nhau, khiến dao động linh lực biến thành cực nhỏ, từ đó có thể tạo thành loại hiệu quả này, thực ra ngươi hơi chú ý hơn một chút là có thể phát hiện.”
“Ngươi nhìn chỗ này, thể phức hợp của trận pháp ở chỗ này ta dùng kết cấu hình thoi, từ mặt thứ bảy kéo dài đường nhánh ra, nối với mạch kín của phong ấn, tiến hành đóng kín đường..."
Lý Hiên giảng giải đại khái quy trình vận hành trận pháp một lượt, bao gồm đủ loại kết cấu bên trong, và cả phương thức phức kết hợp phong ấn.
Tóm lại.
Giảng giải đến nửa giờ, mới xem như giảng xong.
"Thì ra là như vậy, chẳng trách ta giải không được, hoá ra ẩn giấu nhiều huyền diệu như vậy."
Tần Bất Hối bừng tỉnh đại ngộ, thán phục sự huyền diệu của trận pháp này, có điều lúc này, nàng bỗng nhận ra.
Lúc trước nàng muốn dạy bảo Lý Hiên, kết quả chẳng những không dạy bảo được, ngược lại còn giống như học trò, học tập với Lý Hiên.
Điều này kiến Tần Bất Hối tức khắc trợn to mắt, đầu cũng ong ong.
"Sao vậy? Còn có chỗ nào không hiểu sao?" Lý Hiên nghi ngờ hỏi.
"Không... Không."
Tần Bất Hối lắp ba lắp bắp trả lời, trong suy nghĩ trong đầu không thể chuyển được giống như trong đầu bị nhét đầy đất, đồng thời cũng cảm thấy trên mặt nóng lên, thấy mất mặt đến cực điểm.
Đường đường là đại tu sĩ sống mấy trăm năm, hôn nay vậy mà lại học tập từ một hậu bối, nếu như bị các đại tu sĩ khác biết được, nhất định sẽ cười rớt hàm.
Mấu chốt là Lý Hiên giảng còn tốt như thế, khiến nàng hiểu thông, nhận được rất nhiều lợi ích. Chuyện này càng khiến Tần Bất Hối cảm thấy buồn bực, thấy mình có cục tức mà không nói ra được, uất nghẹn đến cực điểm.
"Tần trưởng lão, ngài có thể trao đổi ngọc phù truyền tin với sư tôn, có gì không hiểu có thể dùng ngọc phù hỏi sư tôn."
Tần Nguyệt nhìn Tần Bất Hối đỏ mặt, điệu bộ như học trò ngốc không biết nên nói điều gì, lập tức nói đỡ.
Kết quả nàng không nói còn tốt, vừa nói ra, Tần Bất Hối đã cảm thấy mình giống như bị đâm một đao, càng bực bội hơn.
Nàng rất muốn nói, không phải là mình không hiểu, chỉ là nàng cảm thấy mất mặt mà thôi.
Nhưng nhìn ánh mắt quan tâm đó của Tần Nguyệt, Tần Bất Hối chỉ đành uất nghẹn trao đổi ngọc phù truyền tin với Lý Hiên, tự mình chịu đựng cú đáng hung bạo này.
Hết cách.
Là một đại tu sĩ, nàng chẳng những không thể chỉ dạy Lý Hiên, ngược lại còn được Lý Hiên chỉ dạy, điều này làm Tần Bất Hối có cảm giác uất ức khi gặp trở ngại.
Nàng thề trong lòng, về sau tuyệt đối không nói chuyện về trận pháp với Lý Hiên, quá đả kích người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận