Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 605. Không ngờ được rằng độc Minh Nha lại yếu như vậy

Chương 605. Không ngờ được rằng độc Minh Nha lại yếu như vậy
Vì vậy, trong tình huống bình thường, các nàng tuyệt đối không thể quấy nhiễu cường giả Hóa Thần kỳ ở thiên vực, nếu không điều đó rất có thể ảnh hưởng đến tình hình chiến đấu ở thiên vực.
“Yên tâm, ta sẽ thỉnh cầu hỗ trợ trong tình huống không ảnh hưởng tới tình hình chiến đấu ở thiên vực.” Liễu trưởng lão nhìn thấu nỗi lo của tông chủ Tiểu Khả Ái, liền vội vàng giải thích.
“Đúng đúng đúng, chúng ta cũng sẽ phụ trợ Liễu trưởng lão, nhất định toàn lực nghiên cứu ra chủng loại của kịch độc.”
Các Đan Dược Sư còn lại vội vàng gật đầu, tất cả đều trịnh trọng và nghiêm túc.
“Được, nhất định phải thành công.” Tông chủ Tiểu Khả Ái gật đầu.
“Chúng ta sẽ cố gắng.”
Sắc mặt của mọi người ngưng trọng, nhanh chóng chuyển máu của Tần Bất Hối tới phòng nghiên cứu cao cấp hoàn toàn phong bế cách đó trăm thước, tập trung toàn bộ sức lực nghiên cứu máu cả Tần Bất Hối.
Nhưng thời gian trôi đi mà bọn họ vẫn không có một chút tin tức nào. Bọn họ vẫn luôn nghiên cứu trong phòng nghiên cứu, nhưng vẫn không tìm ra đáp án.
Kết quả như vậy khiến tông chủ Tiểu Khả Ái càng thấy lo âu, càng nóng nảy. Nàng rất sợ phải nghe đáp án thất bại.
Cũng vào lúc này.
Tần Nguyệt mau chóng bay tới với một con mèo trắng trên tay, sau đó nàng dừng lại bên mép giường của Tần Bất Hối.
“Tông chủ, ta mời cao thủ đến chữa trị cho Tần trưởng lão. Vị này là Miêu tiên sinh, đan y song tuyệt, rất có khả năng chữa khỏi cho Tần trưởng lão.” Tần Nguyệt vừa bước vào đã nói.
“Hả? Miêu tiên sinh?”
Tông chủ Tiểu Khả Ái nghe nói vậy thì hơi sững sờ. Nàng quay đầu nhìn mèo trắng.
Nói thật, sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy mèo chữa bệnh cho người, đó lại còn là một con mèo trắng rất đáng yêu.
Mấu chốt là nàng không phát hiện ra chỗ đặc thù nào trên người con mèo trắng này, trừ việc cảm thấy nó có đôi mắt sáng ngời và vẻ ngoài đáng yêu.
Vì vậy, tông chủ Tiểu Khả Ái hơi mờ mịt, hoài nghi có phải Tần Nguyệt đã nhầm lẫn gì đó hay không.
Các nữ đệ tử chăm sóc Tần Bất Hối ở xung quanh cũng kinh ngạc nhìn Tần Nguyệt, ánh mắt hết sức kỳ quặc.
Bởi vì Thần Đan Tông là một trong ba đại tông môn ở Trung Châu, thực lực mạnh hơn Vũ Tiên Tông, người thủ hộ Nặc Ngôn ở thế giới Địa Để cũng bước ra từ Thần Đan Tông.
Một đại tông môn mạnh như vậy tự nhiên nắm giữ nhiều tài nguyên và sách thuật pháp.
Liễu trưởng lão đến từ Thần Đan Tông có y thuật hết sức cao siêu, được tôn xưng là Thần Y Thứ Ba của Thần Đan Tông.
Trong toàn bộ Thần Đan Tông, không ai có thể vượt qua Liễu trưởng lão, ngoại trừ hai vị thần y Hóa Thần kỳ.
Liễu trưởng lão lợi hại như vậy cũng không giải quyết được, thậm chí không phát hiện được đó là kịch độc gì, nhưng Tần Nguyệt lại nói một con mèo có thể chữa khỏi, điều này khiến các nữ đệ tử cảm thấy quái lạ.
Nhưng lúc này.
Tông chủ Tiểu Khả Ái nghĩ đến chuyện Tần Nguyệt là Thiên Mệnh Chi Tử, được thiên mệnh tăng phúc, hơn nữa Tần Bất Hối càng ngày càng suy nhược, cần phải được chữa trị sớm.
Vì thế, tông chủ Tiểu Khả Ái gật đầu nói: “Được, xin nhờ ngài chữa trị, cần gì thì cứ việc nói.”
“Ừ, tất cả các ngươi ra ngoài đi.”
Lý Hiên lên tiếng, trực tiếp đuổi người.
Yêu thú biết nói chuyện là việc rất bình thường, mọi người đều có thể hiểu được, nhưng mèo trắng đáng yêu như vậy, các nữ đệ tử không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
“Đi ra ngoài!”
Lý Hiên giơ móng vuốt nhỏ, kình phong mãnh liệt thổi qua, các nữ đệ tử trong phòng trực tiếp bị thổi bay ra ngoài.
Tông chủ Tiểu Khả Ái không bay ra ngoài, nàng muốn ở lại xem. Nàng hỏi: “Ta cũng cần đi ra ngoài sao?”
“Đi ra ngoài, ngươi cũng không giúp được cái gì, ở lại để làm gì?” Lý Hiên trả lời.
“Ta…”
Tông chủ Tiểu Khả Ái rất buồn phiền. Thân là tông chủ, nàng lại bị ghét bỏ, còn bị một con mèo ghét bỏ. Mấu chốt là nàng không phản bác nổi, chỉ có thể buồn rầu bước ra khỏi phòng.
Rất nhanh.
Trận pháp trong phòng được mở ra.
Sau khi xác nhận không ai có thể dò xét được, Lý Hiên nâng móng vuốt nhỏ lên, rạch một đường trên cổ tay của Tần Bất Hối và rút lấy một ít máu của nàng.
Sau đó, móng vuốt của Lý Hiên điểm nhẹ trong hư không, các thuật pháp kiểm tra lần lượt xuất hiện, cuối cùng Lý Hiên thu hồi linh lực.
“Sư tôn, thế nào rồi?” Tần Nguyệt vẫn luôn ở bên cạnh Lý Hiên. Thấy Lý Hiên dừng lại, nàng vội vàng hỏi.
“Là bọ cạp Minh Nha, một loài bọ cạp hết sức hiếm thấy, không ngờ ngay cả bọ cạp Minh Nha cũng tham chiến.” Lý Hiên cau mày, cảm nhận rõ sự khó khăn ở ngoại vực.
Bọ cạp Minh Nha giống như gấu trúc ở thế giới nhân loại, thậm chí nó còn thưa thớt hơn gấu trúc ngàn lần, thuộc loại tà ma cực kỳ nguy hiểm và bá đạo.
Bởi vì số lượng ít ỏi lại cực kỳ nguy hiểm, về căn bản, người nào gặp phải bọ cạp Minh Nha đều phải chết.
Lý Hiên biết đến bọ cạp Minh Nha còn nhờ vào việc đọc trong sách ở bí cảnh Linh Hồn.
“Bọ cạp Minh Nha? Có phải độc của nó rất lợi hại không? Có thể giải được không?” Tần Nguyệt lo lắng.
“Có thể giải được, ta luyện một lò đan giải độc Minh Nha, ngươi cho nàng uống một bình máu của ta trước.” Lý Hiên vừa lấy ra lò luyện đan vừa nói.
“Vâng.”
Tần Nguyệt lấy ra năm bình máu của Lý Hiên, chuẩn bị chọn lấy một bình.
“Đừng dùng loại này, lấy bình cũ nhất, năm bình này là mới.” Lý Hiên nói.
“Vâng, có phải bình cũ nhất trân quý hơn không? Hiệu quả điều trị mạnh hơn à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận