Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 242. Thánh Liệu Chi Huyết

Chương 242. Thánh Liệu Chi Huyết
Lý Hiên câm lặng lắc đầu, đang định đi ra ngoài, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu khẽ khẽ.
Rất nhanh, một bóng dáng hiên ngang và xinh đẹp xuất hiện.
Nàng cưỡi Liệt Diệm Cuồng Sư, mặc áo giáp vàng, vác một cây trường thương, hấp tấp xông tới cửa nhà Lý Hiên.
“Lý Hiên, Lý Hiên, tông môn bắt được một con cự hổ dị chủng, chúng ta mau chân đến xem. Đúng rồi, sau này khu ngự thú do là ngươi quản lý rồi, đây là sổ nhiệm vụ.”
Nam Hy chạy đến trước mặt Lý Hiên, nàng kéo tay của Lý Hiên rồi đi ra ngoài, đồng thời chuyển sổ nhiệm vụ cho Lý Hiên.
“Một năm chỉ có một trăm linh thạch thôi sao? Quá ít.” Lý Hiên nhìn khen thưởng nhiệm vụ. nói.
“Một trăm vẫn ít sao? Trước kia đều là năm mươi viên linh thạch, năm nay đột nhiên tăng lên gấp đôi, đây đã là cao lắm rồi đó có biết không.”
“Có điều chuyện nâng cao mức thưởng này ta thấy có chút nghi vấn. Tông môn nói nguyên nhân là do cự hổ dị chủng, nhưng ta luôn cảm thấy lý do này rất gượng gạo.”
Nam Hy có hơi nghĩ mãi không hiểu, cảm thấy cự hổ dị chủng mặc dù khan hiếm, nhưng cũng không nên tăng gấp đôi linh thạch chứ, giải thưởng có hơi quá hậu hĩnh rồi.
“Vốn dĩ đã nhiều hơn gấp đôi rồi sao, bình thường một nhiệm vụ các ngươi nhận được bao nhiêu linh thạch?” Lý Hiên hỏi.
“Rất ít, chẳng hạn làm nhiệm vụ tông môn hằng ngày không gián đoạn, vất vả làm việc một năm cũng chỉ có mười linh thạch. Mà nhiệm vụ chăm sóc linh điền lại có yêu cầu kỹ thuật cao hơn một chút, tiền thù lao một năm là ba mươi linh thạch.”
“Khu ngự thú có chút nguy hiểm, từ trước đến nay tiền thù lao đều khá cao, một năm là năm mươi khối linh thạch, mọi người đều tranh nhau nhận. Bây giờ đột nhiên nâng lên thành một trăm viên, còn giao nhiệm vụ này cho ngươi, ta luôn cảm thấy tông môn đang chiếu cố ngươi.” Nam Hy nhìn Lý Hiên một cái.
“Thế à.”
Lý Hiên đoán ra được nguyên nhân nhưng hắn chẳng quan tâm những điều này, ngược lại hắn cùng Nam Hy cưỡi Liệt Diệm Cuồng Sư đi về hướng khu ngự thú.
Nhiệm Vụ Đường.
Một tên tu sĩ mặt sẹo từ Nhiệm Vụ Đường tức giận đùng đùng đi ra, trên mặt toàn là căm tức và không cam chịu.
“Đáng ghét, ta ở khu ngự thú làm việc năm năm rồi, tận tâm tận lực, nhưng giờ đây lại có người thay thế ta.”
Quan trọng là phần thưởng nhiệm vụ của khu ngự thú vậy mà từ năm mươi viên linh thạch nâng lên đến một trăm viện, đi cửa sau một cách thật trắng trợn.”
Mặt sẹo hết sức tức giận.
Nhớ đến tin tức mà mình vừa nghe ngóng được, nghĩ đến chuyện kẻ cướp mất nhiệm vụ của mình là một gã có tên là Lý Hiên, mặt sẹo liền tức giận.
“Chắc chắn phải có điều gì mờ ám ở đây, chủ quản phát nhiệm vụ rất có thể là quen biết Lý Hiên.”
“Hắn đi cửa sau, đoạt nhiệm vụ của ta. Không được, chuyện này nhất định phải được công khai. Ta đi gặp đại sư huynh Nhạc Tử Quân. Hắn làm người công chính, nhất định sẽ thay ta bảo vệ công lý.”
Tu sĩ mặt sẹo nói xong thì nhanh chóng đi đến động phủ của Nhạc Tử Quân.
Tốc độ của hắn rất nhanh, chẳng mấy chốc hắn đã tới đích, nhìn thấy Nhạc Tử Quân ở cửa động phủ.
“Nhạc sư huynh, ngươi phải làm chủ cho ta…!”
Tu sĩ mặt sẹo bay tới, lập tức ôm cánh tay của Nhạc Tử Quân và khóc.
Nhạc Tử Quân: “…”
Nhạc Tử Quân nhanh nhẹn giải thoát cho cánh tay bị ôm: “Sư đệ mặt sẹo, ngươi sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Là như này, nhiệm vụ của ta bị người cướp mất, có người đi cửa sau cướp mất nhiệm vụ của ta.”
“Nhạc sư huynh, ngươi công bằng công chính, ngươi phải làm chủ cho ta.” Mặt sẹo vội vàng nói.
“Cướp nhiệm vụ? Đi cửa sau?”
Khi Nhạc Tử Quân nghe thấy điều này, khuôn mặt của hắn tối sầm lại.
Tuy hắn không nhớ rõ sư đệ mặt sẹo đã nhận nhiệm vụ gì, nhưng thân là đại sư huynh của Thanh Liên Tông, hắn ghét nhất loại người mua bán quyền lực và tiền bạc, càng ghét loại người đi cửa sau hơn.
Trước đây, hắn đã dạy dỗ rất nhiều kẻ đi cửa sau, thậm chí vì việc này mà nổi giận trước mặt rất nhiều người, từng nói trước mặt mọi người rằng ai dám đi cửa sau sẽ bị đuổi ra khỏi Thanh Liên Tông.
Cách lần cuối hắn tức giận còn chưa được nửa năm đã có người bắt đầu đi cửa sau, điều này khiến cho sắc mặt của Nhạc Tử Quân vô cùng khó coi.
“Là ai đi cửa sau? Nói cho ta biết toàn bộ câu chuyện., ta cũng muốn xem là ai to gan như thế, dám khiêu chiến uy nghiêm của ta!” Nhạc Tử Quân lạnh lùng nói.
“Chuyện là thế này, hôm nay ta nhận được thông báo từ Vương chủ quản của Nhiệm Vụ Đường, nói rằng nhiệm vụ của ta đã đổi người.”
“Ban đầu, ta vốn chấp nhận việc bị thay thế, nhưng ta nghe bằng hữu của ta nói, phần thưởng nhiệm vụ đã trực tiếp tăng từ năm mươi linh thạch lên một trăm linh thạch, thế quả thực là có mờ ám.”
“Phải biết rằng, trừ nhiệm vụ liệp sát, cho tới bây giờ, chưa từng có nhiệm vụ treo thưởng nào lại được thưởng cao như vậy.” Mặt sẹo tức giận giải thích.
“Năm mươi linh thạch tăng lên một trăm linh thạch sao? Nhiệm Vụ Đường điên rồi à? Dám tăng thưởng nhiệm vụ lên gấp đôi, ta phải đi tìm bọn họ!”
Nhạc Tử Quân nói với vẻ mặt âm trần, khí thế cả người cũng trở nên lạnh lẽo.
Hắn vừa đi vừa lạnh lùng nói.
“Nói cho ta đó là nhiệm vụ gì, kẻ thay thế ngươi có tên là gì, ta tự mình đuổi hắn ra khỏi Thanh Liên Tông.”
“Vâng, nhiệm vụ là trông coi khu ngự thú, kẻ thay thế ta là Lý Hiên, là đệ tử mới.” Mặt sẹo vội vàng trả lời.
“Gì? Lý Hiên?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận