Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 131. Ma Lang Vương Tiêu Kiếm

Chương 131. Ma Lang Vương Tiêu Kiếm
Ấn tượng đầu tiên của Tiêu Kiếm về người thanh niên này là phong độ bất phàm, anh tuấn phóng khoáng.
"Ngươi đang nói chuyện với ta sao?" Tiêu Kiếm nhìn thanh niên.
"Tất nhiên, chỉ cần ngươi bái ta làm sư tôn, ta có thể khiến ngươi trở nên mạnh mẽ, rất mạnh." Lý Hiên tự tin nói.
"Trở nên mạnh mẽ? Ha ha ha, ha ha ha."
Tiêu Kiếm cười sằng sắc. trong tiếng cười đầy dẫy sự thê lương, có chút cay đắng và cả không cam lòng sâu sắc.
Đợi đến khi cười đủ, Tiêu Kiếm thở dài, nói.
"Ngươi cũng muốn thông qua ta để tạo mối quan hệ với bộ tộc Ma Lang sao? Vô ích thôi, bọn họ đã từ bỏ ra rồi, ngươi tìm nhầm người rồi."
"Tạo quan hệ? Lý Hiên ta cần phải tạo mối quan hệ với kẻ khác sao? Nực cười!" Lý Hiên nở nụ cười khinh thường.
"Ồ?"
Khi nghe thấy câu nói này, Tiêu Kiếm cau mày, nhìn Lý Hiên bằng ánh mắt kinh ngạc, trông sự tự tin của Lý Hiên, Tiêu Kiếm đúng thật là rất bất ngờ.
"Ngươi thực sự không phải vì tạo mối quan hệ với bộ tộc Ma Lang sao?"
"Tất nhiên là không, mục đích của ta là thu ngươi làm đồ đệ, chỉ đơn giản thế thôi! Lý Hiên nói chắc như đinh đóng cột.
"Nhận ta làm đồ đệ? Tại sao? Ta là phế vật nổi tiếng, những kẻ khác chỉ hận không thể tránh xa ta." Tiêu Kiếm ngờ vực khó hiểu.
"Rất đơn giản, vì ta có thể biến phế vật thành thiên tài." Lý Hiên điềm nhiên nói.
"Ta..."
Tiêu Kiếm có phần câm lặng, tuy rằng hắn biết đối phương không phải đang mắng hắn phế vật, nhưng tại sao câu biến phế vật thành thiên tài lại nghe khác thường như vậy?
Nhưng Tiêu Kiếm vẫn hít sâu một hơi, nói: "Ngươi có thể dạy ta thứ gì?"
"Ngươi muốn học thứ gì?" Lý Hiên hỏi ngược lại.
"Ồ?"
Nghe hắn nói vậy, cả người Tiêu Kiếm sững sờ, ngạc nhiên nhìn Lý Hiên.
Câu nói 'ngươi muốn học thứ gì' chỉ có năm chữ, nhưng những chữ này quá lớn, phạm vi nó bao hàm quá rộng.
Mấu chốt là thông qua mấy câu này, cũng phản ánh sự tự tin của đối phương.
Nhưng Tiêu Kiếm vẫn cau mày, bởi vì câu này quá lớn, Tiêu Kiếm nghi ngờ rằng đối phương đang nói khoác, vì vậy hắn cau mày.
"Có rèn đúc không? Chỉ cần ngươi có thể rèn ra một vũ khí hạ phẩm, ta sẽ bái ngươi làm sư tôn, có điều chỗ này của ta không đủ nguyên liệu, ngươi phải tự mua."
"Vũ khí hạ phẩm? Chuyện nhỏ."
Lý Hiên mỉm cười tự tin, là một Rèn Đúc Tông Sư, đừng nói là rèn ra vũ khí hạ phẩm, dù có là rèn vũ khí thượng phẩm, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vì vậy hắn móc từ trong túi ra một nén vàng lớn ném cho đối phương, thản nhiên nói: "Ngươi đi mua tài liệu, ta đi chuẩn bị trước."
"Được... Được."
Nhìn thỏi vàng lớn được ném tới, Tiêu Kiếm sững sờ, không thể tin được đối phương lại to gan như vậy, vậy mà lại ném cho mình một nén vàng.
Phải biết, đây là vàng, giá trị cao hơn bạc rất nhiều.
Đối phương tùy ý ném ra số vàng có giá trị lớn như vậy, điều này khiến Tiêu Kiếm rất bất ngờ, cũng cảm thấy mình được tin tưởng.
Cũng vì thỏi vàng lớn này mà ánh mắt Tiêu Kiếm nhìn Lý Hiên đã hoàn toàn thay đổi, không còn đề phòng như trước mà buông lỏng cảnh giác.
"Cảm ơn sự tin tưởng của ngươi, ta sẽ đi mua tài liệu ngay bây giờ."
Nói xong, Tiêu Kiếm cầm vàng bước vội, hoàn toàn không để ý đến tiệm rèn rách nát.
Trong tiệm rèn này không có thứ gì quý giá, cho dù có ném tất cả đi cũng không đáng giá bằng nén vàng này, vậy nên Tiêu Kiếm bước đi vô cùng quyết đoán.
Hắn là người có điểm mấu chốt, không tham lam nén vàng lớn này, trái lại còn chạy tới chạy lui vài cửa tiệm nguyên liệu, tốn ba đến bốn giờ mới mua đủ nguyên liệu.
Cho đến khi kiếm đủ nguyên liệu.
Tiêu Kiếm vội vàng chạy về phía tiệm rèn, vừa chạy vừa lo lắng.
"Tốn nhiều thời gian như vậy, vị công tử tên Lý Hiên kia liệu có nghi ngờ ta đã cầm vàng bỏ trốn không? Haiz! Biết thế thì đã mời vị công tử đó đi mua nguyên liệu cùng."
Tiêu Kiếm vô cùng lo lắng, tốc độ chạy lại nhanh hơn chút.
Nhưng sau khi chạy đến con phố trước tiệm rèn, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Bởi vì trên con phố này có quá nhiều người, một đám người tụ tập bàn tán.
Tiêu Kiếm mơ hồ nghe thấy mấy chữ tiệm rèn, hắn trở nên căng thẳng ngay lập tức, lo rằng tiệm rèn sẽ xảy ra vấn đề.
Hắn vội bước nhanh vài bước, đi đến nơi tập trung đông người lắng nghe kỹ càng hơn, muốn biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.
"Thật lợi hại, các ngươi không biết lúc đó rung động đến nhường nào đâu, trong khoảnh khắc đã chặt đứt."
"Ta cũng nhìn thấy, khi ấy người xung quanh tiệm rèn đều hoảng sợ, ánh mắt thiếu chút nữa là trợn đến lòi cả ra."
"Cũng chẳng, hiện tại người của các gia tộc đều đã đến tiệm rèn rồi, sắp chật cứng người."
Đám đông trên phố bàn tán xôn xao, trái nghe mấy chữ phải nghe mấy câu nên Tiêu Kiếm càng mù mờ hơn, hắn cũng sợ tiệm rèn sẽ có chuyện, dù sao đó cũng là tài sản duy nhất của hắn.
Tiêu Kiếm dự định tìm người hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì đang diễn ra ở đây.
Lúc này.
Hắn đột nhiên nhìn thấy bảy, tám chàng trai thiếu nữ từ cách đó không xa bước đến.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy những kẻ này, Tiêu Kiếm nhướn mày.
Bởi vì mấy kẻ này chính là những đứa trẻ nhà giàu đã nhạo báng hắn lúc trước.
Những kẻ này có tiền có thế, đa phần trong số đó điều là đệ tử trực hệ của Tiêu gia, Tiêu Kiếm là đệ tử chi thứ, ngay cả trong thời điểm thiên tài nhất, cũng chỉ có thể ngồi ngang hàng với những người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận