Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 288. Thời kỳ đại huỷ diệt

Chương 288. Thời kỳ đại huỷ diệt
Khuyết điểm cũng rất rõ ràng. Giai đoạn sau cần rất nhiều thiên tài địa bảo, hơn nữa nếu ăn quá nhiều, rất có khả năng sẽ trở nên mập mạp, thân thể cường tráng.
Ví dụ như Bát trưởng lão, khả năng cao là hắn tu hành loại công pháp này, trông oai phong khí phách, vô cùng đáng sợ.
“Tình Tự Chi Thủy có vẻ rất hợp với loại công pháp này. Nếu ta tu hành, rất có khả năng sẽ tiến bộ thần tốc, nhưng đáng tiếc là dáng người sẽ thay đổi quá nhiều.”
Lý Hiên nhìn đi nhìn lại, cuối cùng vẫn lắc đầu bỏ qua.
Thể tu chỉ là một phần tu vi của hắn. Hắn không thể vì thể tu mà khiến bản thân trở nên mập mạp.
Dù sao thì có mạnh hay không chỉ là nhất thời, có đẹp hay không mới là cả đời, vì vậy Lý Hiên dứt khoát từ bỏ, sau đó xem xét lựa chọn thứ hai.
Hai quyển này cũng khá thích hợp, có thể miễn cưỡng dùng để tu hành. Lý Hiên đang phân vân xem chọn quyển nào thì lúc này Cửu trưởng lão xuất hiện.
“Lý Hiên, ta có một quyển công pháp thể tu, có thể tu thành Thanh Liên Chi Thể. Ta tặng nó cho ngươi, có rảnh thì ngươi đọc nó một chút.” Cửu trưởng lão cười ha hả đưa hộp bạch ngọc ra.
“Ơ?”
Sau khi nhận chiếc hộp, Lý Hiên mở nó ra xem và lập tức trở nên nghiêm túc. Sau đó hắn chìm đắm trong đó, bị thu hút sâu sắc bởi công pháp tu hành.
Đọc khoảng nửa giờ, Lý Hiên mới hồi phục, sau đó nhận ra Cửu trưởng lão đã rời đi từ lúc nào. Lý Hiên nhìn quyển Thanh Liên Bảo Điển trân quý này, bàn tay cầm sách của hắn siết chặt.
“Quyển công pháp này thực sự không đơn giản! Thanh Liên Chi Thể chỉ là giai đoạn thứ nhất. Nếu có thể tu hành đến cực hạn…”
Trong mắt Lý Hiên lộ ra sự nghiêm túc, cảm thấy công pháp trong tay nặng tựa ngàn cân.
Hắn chỉ cần xem một lần là biết, quyển công pháp này rất quý giá, song Thanh Liên Tông cứ như vậy mà cho mình, đủ có thể thấy được Thanh Liên Tông coi trọng mình cỡ nào.
Lý Hiên có thể không đếm xỉa bất cứ ai, cũng có thể không quan tâm bất cứ chuyện gì, chỉ riêng người đối tốt với mình, hắn không cách nào coi nhẹ được, bởi vì hắn chính là người như vậy.
“Chung quy vẫn là gia nhập Thanh Liên Tông, có điều loại cảm giác này cũng không tệ.”
Lý Hiên khẽ cười, cầm Thanh Liên Bảo Điển từng bước một đi ra khỏi phòng trữ sách, bay thẳng tới phương xa.
Đợi sau khi hắn đi.
Cửu trưởng lão mới đi ra từ trong tối.
“Thanh Liên Bảo Điển cần rất nhiều tài nguyên, ta đã xin một đống tài nguyên cho Lý Hiên, giúp Lý Hiên phát triển nhanh hơn.”
Cửu trưởng lão nói xong, lập tức bay về phía đại điện Thanh Liên Tông.
Một bên khác.
Trong tiểu viện tĩnh mịch.
Từ sau khi Lý Hiên chuyển tới tiểu viện khu ngự thú, nơi đây liền do Thu Nhi và A Ngốc phụ trách.
Bởi vì A Ngốc muốn mạnh lên, nên thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ chiến đấu.
Chuyện này cũng dẫn đến trong tiểu viện chỉ còn lại một mình Thu Nhi.
Thu Nhi đang nghiêm túc tu hành trong tiểu viện, một thân một mình điên cuồng đánh cọc gỗ, nỗ lực điều động khí huyết đình trệ không tiến.
Nàng đã tu hành hai tiếng rồi, trời còn chưa sáng đã thức dậy tu hành, mỗi ngày liều mạng nỗ lực khổ tu, tăng thực lực.
Nhưng mà.
Đến bây giờ nàng cũng chỉ mới đạt đến Luyện Thể tầng bốn, còn là dưới sự giúp đỡ từ rất nhiều tài nguyên của Lý Hiên.
Nếu như không có những tài nguyên đó, cho dù nàng liều chết khổ tu, nhiều nhất cũng chỉ đạt tới Luyện Thể tầng hai, mấu chốt là hiện tại nàng đã đến bình cảnh, có điều động khí huyết thế nào cũng không thể tiếp tục tăng thực lực.
Điều này cũng làm trong lòng Thu Nhi rất bị đả kích, nhất là sau khi biết A Ngốc đạt tới Luyện Thể tầng bảy, Thu Nhi càng cảm thấy tự ti.
Cho nên nàng càng liều mạng tu hành, muốn tăng tu vi, không phụ mong mỏi của Lý Hiên.
Đáng tiếc.
Dù cho bỏ ra chín mươi chín phần trăm mồ hôi, nếu như thiếu một phần trăm thiên phú kia, chung quy vẫn là bước không qua được.
Cuối cùng, nàng ngồi bệt trên đất với lưng đẫm mỗ hôi, cảm nhận thấy thực lực không có tăng lên một chút nào, trong mắt nàng chứa đầy chua xót và bất lực.
“Sư tôn, ta nên làm thế nào để mạnh hơn đây? Tu vi của ta vẫn luôn kẹt lại, dựa theo loại khuynh hướng này, có khả năng ta cả đời cũng cũng không cách nào đạt tới Luyện Thể tầng sáu.”
Thu Nhi lẩm bẩm tự nói, cả người chìm vào trong đau khổ.
Cũng ngay lúc này.
Một bóng dáng từ từ bay tới, đáp xuống trước mặt Thu Nhi, nhẹ nhàng xoa đầu nàng an ủi nói.
“Không sao, cho dù ngươi không thể tăng thực lực, vẫn có vi sư bảo vệ ngươi.”
“Sư tôn!”
Thu Nhi vội vàng đứng dậy, cung kính hành lễ.
“Sư tôn, ta muốn trở nên mạnh, dù bỏ ra bất cứ giá nào đều muốn mạnh hơn.”
“Cái này...”
Lý Hiên yên lặng, nhìn ánh mắt khát vọng đó của Thu Nhi, còn có dáng vẻ hơi điên cuồng kia, Lý Hiên biết, nếu Thu Nhi tìm không được con đường để mạnh lên, nàng rất có khả năng đi vào con đường tà đạo.
Ma tu.
Hai chữ này không biết vì sao xuất hiện trong đầu Lý Hiên, hắn nhìn ánh mắt khát khao kia của Thu Nhi, bỗng nhiên phát hiện điều này giống hệt với mình đã từng.
Lúc đó để trở nên mạnh, để vượt qua những người có tư chất mạnh hơn mình kia, hắn bỏ ra nỗ lực gấp mấy lần, lúc này mới trở thành tiểu thiên tài của thành Bạch Vân.
Nhưng không có người nào biết, khi đó tư chất của hắn chỉ là trung phẩm, so với tư chất của những thiên tài trong thành Bạch Vân kia, thấp hơn một bậc lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận