Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 291. Lý Hiên nhất phi trùng thiên (2)

Chương 291. Lý Hiên nhất phi trùng thiên (2)
Chương 291: Lý Hiên nhất phi trùng thiên (2)
Băng lão gia tử lập tức cầm linh phù lên để kiểm tra, kết quả là càng kiểm tra, khuôn mặt hắn càng trở nên nghiêm túc.
“Đúng thật là linh phù thượng phẩm tam giai. Giá trị của thứ này không hề nhỏ. Lý Hiên thực sự rất hào phóng!”
“Hắn đối xử với ta vô cùng tốt, mặc dù ta không biết hắn lấy những thứ này từ đâu ra, nhưng hắn tặng cho ta hào phóng như vậy, ta sẽ không quên ân tình này.
Còn rất nhiều phương diện khác hắn quan tâm giúp đỡ ta. Ví dụ như hắn là linh trù sư, đồ ăn hắn nấu rất ngon, hắn còn là linh tửu sư, biết nấu linh tửu.
Ngoài những điều này ra, hắn còn giác ngộ được kiếm ý thủ hộ. Gia gia, phụ thân, các ngươi hẳn là hiểu được hàm ý của kiếm ý thủ hộ là gì.” Băng Huyên Nhi nói.
“Hiểu được, chỉ có người thủ hộ trận doanh chân chính mới có thể giác ngộ kiếm ý thủ hộ. Tiểu tử này có thể giác ngộ kiếm ý thủ hộ thì đúng là không đơn giản.” Biểu tình của Băng lão gia tử ngưng trọng lạ thường.
“Đúng vậy, hơn nữa hắn đã tu hành Thanh Liên kiếm điển đến giai đoạn Thanh Liên Hư Ảnh, vô cùng lợi hại.” Băng Huyên Nhi nói tiếp.
“Thanh Liên Hư Ảnh? Vậy mà lại có thể đạt tới trình độ này, kiếm ý thủ hộ cộng thêm Thanh Liên Hư Ảnh, thiên phú này đúng là không thể tin được!” Trong giọng nói của Băng Hải không giấu được kinh ngạc.
“Hắn chính là lợi hại như vậy, trước khi ta trở về, hắn đã thành công đạt tới Trúc Cơ kỳ, cũng giống như ta là hoàn thành Trúc Cơ. Mà hắn năm nay mới mười tám tuổi.”
“Mười tám?”
Băng lão gia tử cùng Băng Hải đã không bình tĩnh nổi nữa, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Băng Huyên Nhi, run giọng hỏi: “Thật sự là mười tám tuổi sao?”
“Thật sự, ta cam đoan.” Băng Huyên Nhi cười bảo đảm.
“Năm mười tám tuổi đạt Trúc Cơ kỳ, giác ngộ kiếm ý thủ hộ và Thanh Liên Hư Ảnh. Tiểu tử này e là sẽ đi đến đỉnh cao.” Băng lão gia tử cuối cùng cũng bị làm cho câm nín.
“Quả thật sẽ đi đến đỉnh cao, tương lai có lẽ hắn sẽ có thể đạt tới Kim Đan kỳ.”
Băng Hải nói đến đây thì dừng lại, quay sang nhìn Băng lão gia tử.
Khoảnh khắc này.
Cả hai đều im lặng.
Bởi vì người mạnh nhất của Băng gia cũng chỉ là Trúc Cơ đỉnh phong. Một Kim Đan kỳ đối với cả Băng gia mà nói tuyệt đối là đại nhân vật.
Nếu Băng Huyên Nhi làm tỳ nữ của cường giả Kim Đan kỳ, vậy đúng là không làm nhục thân phận của mình.
Vì vậy, hai người im lặng một lúc, vẫn là Băng lão gia tử lên tiếng hỏi.
“Huyên Nhi, ngươi cam tâm tình nguyện làm tỳ nữ của Lý Hiên sao?”
“Vâng, cam tâm tình nguyện, hắn thật sự rất tốt, rất rất tốt, tốt hơn gấp nhiều lần so với tất cả những thiên tài mà ta đã gặp.” Băng Huyên Nhi nghiêm túc nói.
“Vậy thì tốt, ngươi từ nhỏ đã rất thông minh, biết mình phải làm gì, chúng ta ủng hộ quyết định của ngươi.”
“Đúng, chúng ta ủng hộ!”
Băng lão gia tử và Băng Hải nhất trí ủng hộ, không còn tức giận như trước đó nữa, mà thay vào đó là sự mong chờ.
“Cảm ơn gia gia, cảm ơn phụ thân.” Băng Huyên Nhi mỉm cười nói.
Trước khi trở về, nàng vẫn còn hơi lo lắng bị người nhà trách tội.
Nhưng sau khi kể ra những việc Lý Hiên đã làm, vấn đề đã được giải quyết ngay lập tức. Điều này cũng khiến nàng càng sùng bái Lý Hiên hơn.
Nhưng vào lúc này.
Băng Huyên Nhi nghĩ đến một chuyện.
Đó là chuyện về quả dung hợp và quả tiến hóa. Nàng phát hiện ra Lý Hiên đặc biệt thích loại quả này.
Nghĩ đến trong gia tộc cũng có hai loại quả này, Băng Huyên Nhi hỏi.
“Ta nhớ trong nhà có quả dung hợp và quả tiến hóa, hiện giờ còn lại bao nhiêu?”
“Chỉ còn lại một quả dung hợp và hai quả tiến hóa, lúc trước Thanh Liên tông chủ đã mua ba quả.” Băng lão gia tử nói.
“Xem ra tông chủ cũng phát hiện ra Lý Hiên thích loại quả này, chẳng trách phần thưởng của cuộc thi đấu tông môn lại thay đổi.”
Băng Huyên Nhi chợt nhận ra, phát hiện cấp cao của Thanh Liên tông thực sự đã hao hết tâm huyết, vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Lý Hiên. Điều này cũng khiến Băng Huyên Nhi cảm thấy tông môn rất có mắt nhìn.
“Cho ta hai quả dung hợp và quả tiến hóa còn lại. Ta định đưa cho Lý Hiên. Hắn đã cho ta nhiều thứ như thế, ta cũng cần phải báo đáp hắn.”
“Chuyện này... được, đều nghe lời ngươi.”
Băng lão gia tử hơi xót ruột, đây là đồ tốt nhà bọn họ tích góp đã lâu, phải đưa cho người khác đương nhiên là thấy tiếc của.
Nhưng Lý Hiên rất đáng để đầu tư, dù bọn họ có tiếc của những vẫn cắn răng lấy ra khỏi túi Càn Khôn.
“Gia gia, phụ thân, gia tộc ta cần tìm thêm hai loại quả này, chúng rất hữu dụng đối với Lý Hiên.” Băng Huyên Nhi nghiêm túc nói.
“Được, ta sẽ đi thăm hỏi chỗ bạn hữu xem có thể mua được từ chỗ họ không.”
Băng lão gia tử định ra ngoài một chuyến, để gặp bạn hữu của mình ở các nước khác.
“Làm phiền gia gia.”
“Không có gì, thiên phú của Lý Hiên rất lợi hại, đáng để chúng ta đầu tư.”

Cứ như thế.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã qua một tháng.
Sáng sớm hôm nay.
Dưới tầng hầm của Thanh Liên tông.
Lý Hiên ngồi trên đệm tròn, nhìn ba loại quả trong tay Băng Huyên Nhi, nghe nàng nói gia tộc mình đang cố gắng tìm kiếm hại loại quả này. Lý Hiên cảm kích nói.
“Cảm ơn.”
“Không cần khách khí, Hiên thiếu gia đã giúp ta nhiều chuyện như vậy. Đây đều là việc nên làm.” Đôi mắt to tròn của Băng Huyên Nhi cong thành hình trăng non, lộ ra vẻ tinh nghịch đáng yêu.
“Ừm.” Lý Hiên gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận