Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 464. Hắn là ai? (2)

Chương 464. Hắn là ai? (2)
Vượn quỷ dị khổng lồ điên cuồng vung nắm đấm ra, điên cuồng đập về hướng Sở Vãn Thu, khiến Sở Vãn Thu chỉ có thể lợi dụng không gian để né tránh.
Có điều nàng cũng đem lại cho đối phương không ít rắc rối, tuy nhiên nàng am hiểu ám sát giống như một thích khác hơn, không thể cứng rắn đối mặt với quỷ dị.
Quỷ dị nhằm vào điểm này nên điên cuồng dẫn đại quân tiến công, một đường xông thẳng về phía thành Hắc Mã.
Sở Vãn Thu chỉ có thể vừa chiến đấu vừa rút lui, không ngừng ám sát các loại quỷ dị khó đối phó, nhưng không thể giết chết chuột và vượn khổng lồ.

Trong vết nứt hư không nào đó.
Phía sau Lý Hiên xuất hiện đôi bàn tay linh hồn đen như mực, siết chặt lấy thân thể của chó ba đầu. Trong ánh mắt hoảng sợ của nó, bàn tay đó kéo căn nguyên của nó ra.
“Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy? Ngươi lại đang lôi kéo căn nguyên của ta, ngươi lại hủy diệt căn nguyên của ta, không thể nào. Không ngờ ngươi còn có năng lực này!”
Chó ba đầu hoàn toàn sợ hãi, sức chiến đấu của nó không được coi là quá mạnh nhưng lại nắm trong tay năng lực không gian, còn có sức khôi phục đáng sợ tột đỉnh.
Vừa rồi bị chém thành hai nửa mà nó vẫn có thể khôi phục lại như chưa từng bị chém trong thời gian ngắn ngủi, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, càng không ảnh hưởng đến căn nguyên.
Nhưng mà giờ đây.
Giáng lâm thể của nó bị khống chế gắt gao, căn nguyên lại bị cưỡng ép lôi ra, dần dần bóp nát.
Kết quả như vậy khiến chó ba đầu hoảng sợ đến tột cùng. Nó điên cuồng cắn, giãy giụa chống cự muốn thoát khỏi sự khống chế của Lý Hiên.
Nhưng, bất luận nó giãy giụa như thế nào cũng không có tác dụng, bởi vì năm lĩnh vực đã ghìm chặt nó ở trung tâm, nó sống chết giãy giụa cũng không thoát được.
“Không ngờ ngươi còn mạnh đến vậy, vừa rồi chiến đấu đến thế mà vẫn còn ẩn dấu thực lực.” Chó ba đầu khiếp sợ nói.
“Đúng đấy, nếu không như vậy lỡ các ngươi tự bạo hoặc chạy trốn thì khó cho ta lắm.”
“Giờ đây danh chính ngôn thuận giết rất nhiều thuộc hạ của các ngươi, lại đem ngươi giải quyết nốt, Nhân tộc sẽ gàng thêm an toàn.”
Lý Hiên nghiêng đầu cười, mắt phải tối tăm vẫn đang chảy máu.
“Không! Tha cho ta, cầu xin ngươi tha cho ta, ta không muốn chết, ta thực sự không muốn chết. Cầu xin ngươi!”
Chó ba đầu cảm nhận được căn nguyên càng ngày càng yếu ớt, nó đau đớn gào thét, tuyệt vọng gào xin tha thứ.
“Tha cho ngươi? Khi các ngươi giết con người có từng nghĩ đến chuyện tha cho bọn họ không? Khi ngươi ăn đầu của con người có từng nghĩ sẽ tha cho bọn họ không?”
“Bây giờ đến lượt ngươi, vậy mà lại muốn ta bỏ qua cho ngươi? Ngươi có tư cách gì để ta tha cho ngươi?”
Lý Hiên sát ý hừng hực nói, bàn tay linh hồn to lớn càng thêm điên cuồng cắn xé căn nguyên của chó ba đầu.
“Nhân loại là thức ăn của bọn ta, mục đích chúng ta sinh ra là hủy diệt Nhân tộc, đây là bản năng của chúng ta, chúng ta không sai.”
“Sau khi được sáng tạo ra thì chúng ta đã là như vậy rồi, đây là bản năng, ta chỉ đang ăn đồ ăn mà thôi. Tha cho ta, tha cho ta đi!”
Chó ba đầu khàn giọng cầu xin, cơ thể càng ngày càng nhỏ, âm thanh cũng ngày càng yếu ớt.
“Bản năng sao? Tà Thần tạo ra các ngươi sao?” Lý Hiên hỏi.
“Đúng vậy, nhưng bản năng của Tà Thần cũng như vậy. Chúng ta không hề sai, người sai là các ngươi, sự tồn tại của các ngươi là sai lầm, là sai lầm!”
Chó ba đầu kêu gào trong tuyệt vọng, cuối cùng bụp một tiếng vỡ tan, hoàn toàn tan thành mây khói, hoàn toàn chết đi.
“Sự tồn tại của nhân loại là sai lầm sao?”
Lý Hiên nghi hoặc thu lại đôi tay linh hồn khổng lồ, cau mày, không hiểu sao cứ cảm thấy câu nói đó có chút gì đó không đúng.”
Nhưng Lý Hiên nghĩ trái nghĩ phải, cảm thấy câu nói này thật là vô nghĩa. Dựa vào cái gì mà nhân loại không có tư cách tồn tại? Dựa vào cái gì mà tà dị có tư cách tồn tại?
Lý Hiên cười lạnh một tiếng, không nghĩ về câu nói ấy nữa mà nhìn về cơ thể chồng chất vết thương.
“Huyết Phân Thân này không chống đỡ nổi nữa rồi, quay về đi.”
Linh hồn của Lý Hiên rời khỏi cơ thể, xuyên thẳng qua không gian rời đi, chỉ để lại cơ thể Huyết Phân Thân vỡ ra, hoàn toàn tan thành mây khói.
Thanh Liên Tông, tầng hầm.
Linh hồn của Lý Hiên không đi vào bí cảnh mà là đi đến chỗ Siêu Huyết Ngân Ngẫu ở Thanh Liên Tông, mục đích là để bảo vệ bản thân tốt hơn.
Sau khi quay về.
Lý Hiên nhìn bên ngoài cửa phòng, dưới Góc Nhìn Thượng Đế, hắn phát hiện Băng Huyên Nhi đẹp như thiên tiên đang đứng ở cửa giống như có chuyện muốn nói.
“Vào đi.”
Lý Hiên mở trận pháp ra, gọi Băng Huyên Nhi thanh cao thoát tục vào.
“Hiên thiếu gia, ta có một món đồ muốn tặng cho ngươi.”
Sau khi Băng Huyên Nhi đi vào tầng hầm, thấy mắt phải của Lý Hiên đang nhắm lại, nàng vội vàng nói: “Hiên thiếu gia, mắt phải của ngài.”
“Không sao, chỉ là ta đang muốn thử xem, cảm giác ngắm nhìn mỹ nữ bằng một con mắt là cảm giác thế nào?’ Lý Hiên nở nụ cười.
“Như vậy à.”
Băng Huyên Nhi thông minh biết bao đương nhiên sẽ không tin lời này, huống hồ sau khi nàng tu hành được quyển công pháp bá đạo kia, càng ngày nàng càng cảm nhận rõ chuyện Lý Hiên đang bận rộn gì đó.
Nàng đưa tay bàn tay nhỏ trắng nõn lấy ra một mặt dây chuyền bằng bạch ngọc, nhẹ giọng nói: “Hiên thiếu gia, đây là thứ tặng cho ngài, để ta đeo lên cho ngài nhé.”
“Không cần, để ta tự đeo là được.” Lý Hiên lắc đầu từ chối.
“Không sao, ta là thị nữ của ngài, đây là việc ta nên làm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận