Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 402. Niết bàn trùng sinh

Chương 402. Niết bàn trùng sinh
“Quá nguy hiểm. Ta nghe nói, quái vật của bí cảnh Linh Hồn gần như là giết không hết, hơn nữa càng về sau quái vật càng mạnh. Có thể mỗi bước của ngươi đều phải giết quái vật mạnh hơn.”
“Nơi như vậy quả thực là sân chơi của quái vật, giống như trong thủy triều vô hạn. Ngươi tiến vào sẽ chết đấy.” Tần Bất Hối lo lắng nói.
“Không sao, chỉ cần có thể trị khỏi cho sư tôn, tất cả đều đáng. Đừng ngăn cản ta, không ai cản được ta đâu!”
Thái độ của Tần Nguyệt vô cùng kiên quyết. Sau khi nói xong câu này, nàng trực tiếp điều khiển phi kiếm, cấp tốc rời đi.
“Đừng…Haizz, biết biết là không cản được, hy vọng ngươi có thể vượt qua cửa ải này. Biếu đâu thân phận Thiên Mệnh Chi Tử có thể giúp ngươi vượt qua thì sao?”
Tần Bất Hối hít sâu, cuối cùng không yên tâm, âm thầm đi theo.
Thời gian trôi đi.
Chớp mắt đã qua ba ngày.
Cửa bí cảnh Linh Hồn.
Tần Bất Hối đi theo Tần Nguyệt đến gần bí cảnh Linh Hồn, nhìn Tần Nguyệt đi vào bí cảnh Linh Hồn, lúc này nàng mới hiện thân.
Sau đó nàng vươn tay lên, khẽ chạm vào màn sáng của bí cảnh, lập tức cảm nhận được sự phản kháng mạnh mẽ. Rõ ràng, nàng không thể tiến vào.
“Quả nhiên là qua Trúc Cơ kỳ thì không thể tiến vào nữa. Nếu như cưỡng ép tiến vào, có thể vùng không gian này sẽ xảy ra vấn đề. Chỉ có thể chờ đợi, hy vọng nàng bình an.”
Tần Bất Hối lo lắng ngồi đợi bên ngoài cửa bí cảnh, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng màn sáng của bí cảnh, mong Tần Nguyệt sớm ngày quay về.
Một ngày sau.
Có một Tiểu Khả Ái phấn điêu ngọc mài từ khu rừng gần đó đi đến.
Dáng vẻ mềm mại đáng yêu khiến người ta yêu mến, khiến kẻ khác rất muốn đưa tay ra véo khuôn mặt nàng một cái.
Sau khi Tiểu Khả Ái xuất hiện.
Sắc mặt Tần Bất Hối vẫn đang ngồi đợi thay đổi, nàng vội vàng đi đến trước mặt Tiểu Khả Ái, cúi người hành lễ và nói: “Bái kiến Tông chủ.”
“Ừ. Nàng đã tiến vào bao lâu rồi?” Cái miệng nhỏ nhắn của tiếu cô nương hơi nhếch lên, phát ra âm thanh lanh lảnh trong veo của trẻ con.
“Đã một ngày rồi.” Tần Bất Hối nhanh chóng trả lời.
“Một ngày? Có lẽ cũng sắp qua cửa ải đầu tiên rồi. Chút nữa quang tráo sẽ lóe lên một tia sáng, biểu thị rằng đã thông qua cửa ải thứ nhất.”
“Đáng tiếc thực lực của nàng quá yếu, mới Trúc Cơ hậu kỳ. Dựa theo cách qua cửa ải thông thường, Trúc Cơ đại viên mãn chỉ là điều kiện tối thiểu để tiến vào bí cảnh.”
“Có huyết mạch, lĩnh ngộ kiếm ý, còn phải tu hành các loại thuật pháp đến cực hạn. Đồng thời còn phải sở hữu thiên phú đặc biệt, cuối cùng cộng thêm tiên khí, mới phù hợp vượt bí cảnh Linh Hồn.”
“Hiện giờ, ngoại trừ huyết mạch, cái gì nàng cũng không có mà đã mãng xông vào như vậy, ta đoán rằng tối đa nàng chỉ qua được cửa ải thứ sáu.”
“Đến cửa ải thứ bảy, chắc chắn nàng sẽ chết. Cho dù thêm vào thân phận Thiên Mệnh Chi Tử thì nàng vẫn sẽ chết.”
Tiểu Khả Ái khẽ nói, dáng vẻ xinh xắn động lòng người.
“Chết? Vậy bây giờ phải làm thế sao? Nếu như nàng chết, mọi chuyện đều đi tong.” Tần Bất Hối sợ hãi. Nếu biết trước nguy hiểm như vậy, nàng chắc chắn sẽ ngăn cản.
“Không sao. Cho dù có chết thì nàng cũng sẽ niết bàn trùng sinh, huyết mạch Phượng Hoàng chẳng phải là cái danh hão. Đến khi nàng chết, ta sẽ phá vỡ vùng hư không này, mang nàng từ trong bí cảnh ra.”
“Đến lúc đó, sau khi niết bàn trùng sinh xong nàng sẽ quên hết tất cả, hoàn toàn quên đi sư tôn của nàng, loại bỏ tất cả ảnh hưởng, toàn tâm toàn ý với thân phận Thiên Mệnh Chi Tử, cứu giúp thế giới này.”
Tiểu Khả Ái khẽ nói, chớp đôi mắt to vô tội nhìn Tần Bất Hối.
“Quên đi sư tôn của nàng? Nhưng con người sư tôn nàng rất tốt, đáng để nàng ghi nhớ.” Tần Bất Hối nhớ đến công lao của Lý Hiên, vội vàng nói đỡ.
“Đáng? Sư tôn của nàng không phải chỉ là một người tu tiên bình thường hay sao?”
Tiểu Khả Ái lấy Minh bài sinh tử của Tần Nguyệt từ trong túi ra, vừa xem vừa hỏi.
“Cũng không hẳn. Sư tôn nàng tên là Lý Hiên, là một người thích hành hiệp trượng nghĩa, tâm địa lương thiện, đã từng giúp đỡ rất nhiều người.”
Tần Bất Hối lại nói đỡ thêm một câu. Nhưng không có sự cho phép của Lý Hiên, không thể nói ra chuyện của Lý Hiên, nàng chỉ có thể miêu tả lại khía cạnh người tốt của Lý Hiên.
“Vô dụng thôi. So với cứu giúp thế giới, hành hiệp trượng nghĩa thì có là gì? Lý Hiên ảnh hưởng quá nhiều đến Tần Nguyệt, phải khiến Tần Nguyệt quên đi Lý Hiên.” Tiểu Khả Ái âm u nói.
“Nhưng sau khi Tần Nguyệt niết bàn trùng sinh, nàng có còn nàng của ban đầu không?”
Tần Bất Hối lo lắng. Nàng thích Tần Nguyệt của hiện tại hơn, sinh động và tình nghĩa, nàng và sư tôn của nàng giúp đỡ lẫn nhau, dìu dắt lẫn nhau, và quan tâm đến nhau.
Vậy thì, nếu Tần Nguyệt niết bàn trùng sinh và quên đi Lý Hiên, vậy nàng có còn là Tần Nguyệt không?
“Ta không biết, huyết mạch Phượng Hoàng rất hiếm thấy, ta chưa từng trải qua. Hơn nữa, huyết mạch của Tần Nguyệt vẫn chưa được kích hoạt hoàn toàn, ảnh hưởng của niết bàn trùng sinh với nàng là rất lớn.”
“Đến lúc đó, có lẽ nàng thực sự không còn là nàng nữa.”
Tiểu Khả Ái tiếp tục nói, âm thanh vẫn trong trẻo dễ nghe như cũ, nhưng ý tứ trong câu nói lại khiến cho con tim người nghe buốt giá.
“Tông chủ, hãy để Tần Nguyệt duy trì như hiện tại đi. Ta thích nàng của hiện tại hơn.” Tần Bất Hối vội vã nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận