Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 477. Cả Nam Vực đều nợ hắn

Chương 477. Cả Nam Vực đều nợ hắn
“Chắc chắn chưa? Các ngươi thực sự đã xây dựng được Cổng Không Gian từ Nam Vực đến Trung Châu sao? Thật sự có thể đưa người của Nam Vực qua đó sao?” Sở Vãn Thu kinh ngạc.
“Đúng vậy. Chúng ta đã đưa một nhóm người đến thành Nam Quảng của Trung Châu, nhờ sự giúp sức của thành chủ thành Nam Quảng, đã sắp xếp ổn thỏa cho bách tính.” Đặc sứ của Táng Nguyệt Tông nghiêm túc nói.
“Thì ra là như vậy! Vị đại sư đó lợi hại như thế, thậm chí đã xây dựng nên cả Cổng Không Gian sao?” Lão thái thái mập không nhịn được hỏi.
“Ta nhớ dao động không gian ở biển Vô Tận rất lớn, trận pháp không gian bình thường hoàn toàn không thể vượt qua, trước đây đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không thể thành công, vậy mà các ngươi lại thành công.”
“Hơn nữa, các ngươi còn đưa một nhóm người đi qua, điều này chứng tỏ Cổng Không Gian rất lớn. Người phi phàm như thế là ai, ai đã làm được cả việc mà ngay cả Nguyên Anh kỳ cũng không làm được?”
Sở Vãn Thu ngạc nhiên hỏi. Nàng rất muốn biết ai là người phi thường như vậy.
“Chuyện…”
Đặc sứ của Táng Nguyệt Tông trầm mặc, khuôn mặt lộ vẻ đau khổ.
“Làm sao thế?” Tống lão trở nên nghiêm túc.
“Đó là đại sư huynh Võ Thạch của tông môn chúng ta. Hắn là kỳ tài ngút trời, trong lần xâm lược trước đây của tà thú, Đại sư huynh đã ngăn cơn sóng dữ, cứu trợ Nam Vực.”
“Lần này, Đại sư huynh âm thầm bố trí Cổng Không Gian và chuẩn bị đầy đủ để cứu trợ Nam Vực, nhưng cuộc xâm lược của quỷ dị lần này quá mạnh mẽ.”
“Cuối cùng Đại sư huynh hiến tế thân mình, vẫn lạc trong đội quân quỷ dị, đồng thời vĩnh viễn đóng băng quỷ dị trong bán kính ngàn dặm.” Đặc sứ thở dài.
“Ra như vậy!” Tống lão tỏ vẻ xúc động.
“Ai, thật ra, khi quỷ dị Thiên Tai xuất hiện lần trước, ta đã cảm thấy Nhân tộc ở Nam Vực sắp diệt vong, nhưng vẫn luôn có một vài người âm thầm bảo vệ Nhân tộc, cứu Nam Vực hết lần này đến lần khác.”
Sở Vãn Thu nghĩ tới vị anh hùng ấy mà mình từng gặp gỡ, một anh hùng dám chế giễu nàng.
Bây giờ.
Nàng rất muốn bị người anh hùng này chế giễu đôi câu, ít nhất như vậy cũng chứng minh rằng người này còn sống.
Nhưng cho đến bây giờ, nàng vẫn không có tin tức liên quan đến hắn, thậm chí nàng cũng không biết tên của đối phương là gì, càng không xác định được anh hùng có còn sống hay không.
“Việc di chuyển dân chúng giao cho các ngươi. Ta mệt mỏi rồi, để những người bên ngoài trở về đi thôi.”
Sở Vãn Thu không muốn bất cứ kẻ nào nữa. Nàng chỉ muốn nghỉ ngơi cho tốt, bởi vì mỗi lần nghĩ tới vị anh hùng ấy, nàng đều lo lắng không yên.
“Vâng!”
Lão thái thái mập và Tống lão vội vàng gật đầu, dẫn đặc sứ rời đi và truyền đạt mệnh lệnh của Sở Vãn Thu.
Nhưng.
Những người bên ngoài vẫn không chịu đi. Bọn họ vẫn muốn bái kiến Sở Vãn Thu, cho dù chỉ để lại ấn tượng ở ngoài cổng cũng được.
Cứ như vậy.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Một nam tử nhắm mắt phải, bên hông treo một cây sáo bằng bạch ngọc, xuất hiện.
Tóc mai của hắn có một lọn tóc dài màu bạc phất phơ theo gió, khiến cho vẻ tuấn mỹ của hắn tăng thêm một chút cảm giác tiêu sái và phóng khoáng.
Sự xuất hiện của một người đặc biệt như vậy ngay lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Người của các thế lực lớn bắt đầu âm thầm nghị luận.
“Lại thêm một người nữa đến bái kiến Sở tiền bối, người bây giờ, ai ai cũng thấy người sang bắt quàng làm họ.” Một tráng hán mặt đen lắc đầu nói.
“Không phải ngươi cũng muốn tạo quan hệ sao? Không cần phải nói mát.” Có người phản bác.
“Ngươi thì biết cái gì, ít nhất ta cũng đại diện cho một thế lực, tất cả mọi người ở nơi này đều đại biểu cho một thế lực, bây giờ lại xuất hiện một người chưa từng gặp qua, vừa nhìn đã biết là người của thế lực nhỏ.”
“Những người như vậy rõ ràng là muốn trèo cao, không giống chúng ta, chúng ta là vì hợp tác.” Tráng hán mặt đen phản bác.
“Ngươi nói cũng có chút lý lẽ. Ta quả thật chưa từng gặp tiểu tử này, nhưng gương mặt hắn quả thật rất tuấn tú.”
“Quả thật là tuấn tú. Nương ơi, không phải tiểu tử này định dựa mỹ nam kế mà trèo cành cao đấy chứ?”
“Có thể lắm, tiểu tử này tuấn tú như vậy, nói không chừng hắn có thể thành công.”
“Đánh rắm, Sở tiền bối là người của bộ tộc Thủ Hộ Giả, ngay cả Tống lão cũng nói tự thẹn không bằng. Nhân vật như vậy sao có thể trúng mỹ nam kế được?” Đại hắn mặt đen đầy vẻ không tin.
“Nói có lý, có lẽ ngay cả cổng tiểu tử này cũng không vào được. Chúng ta đại biểu cho các thế lực lớn còn không vào được. Tiểu tử này, gương mặt hơi chút tuấn tú, muốn dựa mặt tiến vào thì cứ nằm mơ cho xong.”
“Đúng, đúng, đúng, chờ xem cuộc vui thôi.”

Trong khi mọi người đang nhỏ giọng nghị luận và lén lút quan sát, bóng người này chầm chậm đi tới cổng phủ thành chủ.
Cổng chính phủ thành chủ.
Lý Hiên nhìn trận pháp được bố trí xung quanh phủ thành chủ thì cảm thán sự lợi hại của Sở Vãn Thu, nàng thậm chí có thể bố trí trận pháp ảnh hưởng đến không gian, khiến hắn không thể trực tiếp dịch chuyển vào bên trong.
Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, cùng lắm thì cứ coi như đi bộ giải sầu.
Vì vậy, hắn rất bình tĩnh gõ cửa một cái.
Két!
Cổng phủ thành chủ mở ra, một vị quản gia mập mạp đi ra. Hắn là quản gia của thành chủ, bây giờ vẫn phụ trách các việc vặt trong phủ thành chủ.
“Xin lỗi, đại nhân nhà ta nói không tiếp khách, ai cũng không gặp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận