Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 698. Phiên ngoại 11: Tộc Diệt Thế (2)

Chương 698. Phiên ngoại 11: Tộc Diệt Thế (2)
Đằng sau sinh vật kỳ lạ này là tám con Dung Nham Cự Thú hỏa diễm cuộn trào, những con Dung Nham Cự Thú này cũng là nguyên nhân khiến Hắc Hổ quay đầu lại.
"Gào!"
Con hổ màu đen hướng về phía đó và gầm lên, sát ý bùng nổ nhìn chằm chằm vào đối phương, như thể cảm thấy bản thân bị xúc phạm.
"Chậc chậc chậc, cuối cùng cũng gặp được một con không bỏ chạy, nào, kiểm tra khả năng chiến đấu của ngươi một chút."
Một giọng nói thản nhiên vang vọng trong khu vực này, vang lên bên tai tất cả.
Theo âm thanh Lý Hiên chậm rãi phiêu nhiêu tung người lên không trung, bay về phía con hổ màu đen.
Gào!
Con hổ màu đen vô cùng tức giận, cơ thể của nó nhanh chóng chợt lóe rồi biến mất như thể tia chớp, khi xuất hiện lần nữa thì nó đã ở ngay trước mặt Lý Hiên, cắn một ngụm vào cánh tay Lý Hiên.
Rắc rắc!
Áo giáp phòng hộ trên cánh tay Lý Hiên vỡ vụn, đó là thứ hắn tùy tiện ngưng tụ để kiểm nghiệm một chút.
Mặc dù bây giờ nó đã bị phá hỏng nhưng Lý Hiên lại nở nụ cười.
Bởi vì sau khi con hổ màu đen cắn vỡ áo giáp thì lại không thể cắn thêm được nữa, không thể làm tổn thương làn da của hắn.
"Tiếp tục thí nghiệm."
Lý Hiên xóa bỏ áo giáp phòng hộ của mình, để con hổ màu đen cắn trực tiếp vào cánh tay của mình, xem xem liệu nó có thể cắn được hay không.
Hắc Hổ cũng vô cùng nghiêm túc, hì hục cắn loạn, kết quả thì như là cắn vào lớp da trên người con trâu già, có làm sao cũng không cắn nổi.
Gào!
Hắc Hổ vô cùng tức giận, hai móng vuốt to lớn của nó điên cuồng vung lên, móng vuốt nhanh như tàn ảnh quét qua cánh tay của Lý Hiên, nhưng kết quả ngay cả dấu vết cũng không để lại.
Chuyện này khiến Hắc Hổ tức giận đến lửa giận ngút trời, nó càng thêm điên cuồng cắn xé Lý Hiên, muốn gây tổn thương cho Lý Hiên, kết quả nó có cố gắng thế nào cũng vô ích, nó không thể thương tổn Lý Hiên.
Cách đó không xa.
Năm Sư Đầu Nhân ngây người nhìn cảnh này.
Trước đó khi thấy Lý Hiên đến, bọn họ còn cho rằng đã gặp được cao thủ, nhưng không ngờ được rằng khí tức Lý Hiên phát ra mới nhị giai nhất đẳng.
Sau đó, bọn họ trông thấy con hổ màu đen lao về phía Lý Hiên, bọn họ sợ Lý Hiên sẽ xảy ra chuyện nên vội vàng hét lên để nhắc nhở, kết quả mọi chuyện biến thành khung cảnh trước mắt đây.
Nhìn thấy con hổ màu đen tức giận cắn xé lung tung, nhưng cắn mãi mà không để lại vết thương nào, nhìn Lý Hiên cười ha ha nhổ râu con hổ.
Đầu óc năm Sư Đầu Nhân có chút mông lung, đứng đó như thể đã đần độn.
Qua thêm một lúc nữa bọn họ mới phản ứng lại, sau đó thế mà bọn họ lại trông thấy Hắc Hổ nhổ nước bọt.
Hành động này đã chọc Lý Hiên tức giận, hắn trực tiếp nhấc con hổ lên rồi đập xuống mặt đất, điên cuồng đập xống như chơi đập chuột.
Trước cảnh tượng này, những Sư Đầu Nhân lại quan sát đến sững người, một lần nữa rơi vào tình trạng hóa đá.
Cuối cùng.
Mọi chuyện cũng kết thúc.
Hắc Hổ không diễu võ dương oai nữa, nó cũng không dám tấn công nữa, thay vào đó, nó tủi thân nằm co ro trên mặt đất, hoảng sợ nhìn Lý Hiên, rõ ràng là bị đánh đến mức để lại bóng ma trong lòng.
Thấy Hắc Hổ bị đánh đến ám ảnh trong lòng, mai hoa lộc khinh thường liếc nó một cái, hiển nhiên là xem thường nó.
Trước đó nó cũng bị đánh rất thảm nhưng mà nó không bị đánh đến mức có bóng ma trong lòng, thay vào đó, nó đã biểu hiện một cách thông minh và lập công, cuối cùng đã thành công trở thành tọa kỵ của Lý Hiên.
Nghĩ đến việc có núi dựa lớn là Lý Hiên chống lưng, mai hoa lộc dương dương đắc ý ngẩng đầu lên, thái độ kiêu ngạo.
"Cảm tạ ơn cứu mạng của đại nhân."
Năm Sư Đầu Nhân cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhanh chóng quỳ xuống và cúi rạp người trước Lý Hiên, trán dộng thình thịch vào mặt đất, hoàn toàn không để tâm đến thương thế của mình.
"Chỉ là thuận tay thôi, vậy đi." Lý Hiên cưỡi trên mai hoa lộc, đi về phía đông nam.
Con hổ màu đen kia cũng vội vàng đuổi theo, hết cách rồi, ban nãy nó định chạy trốn, nhưng bị Lý Hiên liếc một cái, nó đã sợ đến vội vàng bám theo.
"Đại nhân, ngài định đi đến bộ lạc Vinh Diệu sao?" Một Sư Đầu Nhân to con hỏi.
"Đúng, sao thế?" Lý Hiên ngờ vực.
"Ta đề nghị ngài đợi thêm một chút, Hắc Phong Lĩnh phải đi qua để đến bộ lạc Vinh Diệu xuất hiện tộc Diệt Thế, ất không an toàn, các tộc lớn đều đang nghĩ cách giải quyết."
"Tộc Diệt Thế sao? Thực lực thế nào?" Gương mặt Lý Hiên nghiêm túc hẳn lên.
"Thực lực chắc là nhị giai, không khác biệt lắm với con hổ dị chủng màu đen này, nhưng nếu thật sự đánh nhau, Hắc Hổ chỉ có đường chết."
"Tộc Diệt Thế quá mạnh, cho dù chỉ có một tộc Diệt Thế thì cũng khó giải quyết được."
"May mà các bộ lạc lớn xung quanh định hợp lực tiêu diệt tộc Diệt Thế này, vì vậy ta đề nghị ngài chờ một chút."
"Đợi đến khi các bộ lạc lớn tiêu diệt tộc Diệt Thế rồi, ngài có thể vượt qua Hắc Phong Lĩnh một cách an toàn." Sư Đầu Nhân to con trịnh trọng nói.
"Ta biết rồi, ta đi xem thử xem sao."
Lý Hiên định đi xem thử xem tộc Diệt Thế rốt cuộc trông như thế nào, sức mạnh chiến đấu đã đạt đến mức độ nào.
Còn về nguy hiểm, Lý Hiên không lo lắng, nhị giai còn không làm gì được hắn, hơn nữa dù có chết thì hắn vẫn có thể sống lại, đương nhiên là hắn không hề sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận