Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 487. Gió bảo tai họa nổi lên (2)

Chương 487. Gió bảo tai họa nổi lên (2)
“Có, chúng ta nhận được tin tức, nghe nói có một vị thiên tài có tên là Võ Thạch, hắn đã nối liền Nam Vực và Trung Châu thông qua liên kết không gian.”
“Hắn là một thiên tài phi thường giỏi, đáng tiếc đã bỏ mình.” Đại trưởng lão lắc đầu.
“Cổng Không Gian!”
Đôi mắt của Tần Nguyệt chớp chớp, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Bên kia.
Trong Thập Vạn Đại Sơn.
Tống Tiểu Mỹ ở trạng thái Miêu Nhĩ Nương đang ngâm mình trong huyết trì, hấp thu năng lượng từ huyết trì, khí tức cũng nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, cố gắng Kim Đan hoàn mỹ.
Xung quanh huyết trì.
Chín nữ nhân mặc hắc bào đứng lẳng lặng như con rối, yên lặng bảo vệ như những hộ vệ trung thành.
Lúc này.
Người hộ đạo Lam bà bà vội vàng lao từ bên ngoài vào, trong tay cầm một quyển sách cổ xưa.
“Xảy ra chuyện lớn rồi, vừa rồi Sinh Mệnh Chi Thư đưa ra nhắc nhở, đội quân quỷ dị sắp xâm chiếm Thanh Liên Tông ở nước Đại Hạ.”
“Hơn nữa, lần này là một cuộc xâm lược có quy mô siêu lớn, cực kỳ nguy hiểm, liên quan đến vận mệnh của Nam Vực.”
“Cái gì? Thanh Liên Tông? Đó không phải tông môn của sư tôn sao?”
Tống Tiểu Mỹ bật dậy, da thịt trắng muốt và đường cong lả lướt hiện ra.
Đôi tai mèo đáng yêu dựng lên, giống như xù lông.
“Đúng vậy, sự tình rất phiền phức, có thể có quỷ dị siêu cấp ẩn nấp bên trong.” Lam bà bà lo lắng nói.
“Sư tôn không thể xảy ra chuyện. Đi thôi, chúng ta đến nước Đại Hạ.”
Tống Tiểu Mỹ nhanh chóng phủ chiến y thần bí lên người, trên hai tay ngưng tụ ra miêu trảo sắc bén, trường kiếm huyết sắc xuất hiện dưới chân, dẫn nàng bay nhanh về phương xa.
Vù vù, vù vù!
Chín con rối mặc hắc bào nhanh chóng đi theo, giống như người hầu trung thành nhất, âm thầm bảo vệ nàng.
Bên kia.
Thành Hắc Mã.
Sở Vãn Thu cau mày nhìn Sinh Mệnh Chi Thư, trong đầu nàng hiện lên bóng dáng yếu ớt của Lý Hiên.
“Bại lộ rồi sao? Hắn đã bảo vệ Nam Vực nhiều lần, cứng rắn kéo Nam Vực bên bờ tuyệt vọng trở lại, bây giờ hắn lại trở thành mục tiêu của quỷ dị.”
“Không, hắn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, ta cũng không cho phép hắn xảy ra chuyện! Ai dám đả thương hắn, ta giết kẻ đó!”
Xung quanh Sở Vãn Thu dâng lên khí tức đáng sợ. Lực lượng của Bán Bộ Nguyên Anh khiến tất cả mọi người trong thành Hắc Mã cảm thấy khó thở.
Biển hoa mẫu đơn.
Băng Huyên Nhi xinh đẹp như thiên tiên vẫn đang bay đi trong mơ hồ. Dưới sự ảnh hưởng từ huyễn thuật của Lý Hiên, nàng dần dần bay đến khu vực trung tâm của biển hoa mẫu đơn.
Lúc này.
Một con hươu sao nhỏ bay tới, trên người nó tỏa ra kinh quang, rồi Băng Huyên Nhi tỉnh lại từ trong mê mang.
Nhìn biển hoa xinh đẹp xung quanh, Băng Huyên Nhi ngay lập tức nghĩ tới Lý Hiên, vội vàng muốn đi tìm Lý Hiên nhưng lại bị hươu sao nhỏ chặn lại.
“Tiểu Mai, Hiên thiếu gia nhất định có chuyện quan trọng, ta phải ở bên cạnh hắn, nhất định!” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của Băng Huyên Nhi lộ ra nét nóng nảy.
Nhưng.
Hươu sao nhỏ vẫn không đồng ý mà tiếp tục lắc đầu, thậm chí nó còn dùng linh quang cố định Băng Huyên Nhi ở đó.
“Tiểu Mai, là Hiên thiếu gia bảo ngươi tới đây sao?”
Băng Huyên Nhi vội vàng hỏi, đôi mắt thanh lãnh nhìn chằm chằm hươu sao nhỏ. Thấy hươu sao nhỏ gật đầu, Băng Huyên Nhi càng chắc chắn Lý Hiên đang gặp nguy hiểm.
“Xem ra ta không vượt qua được rồi, vậy ta đành dùng phương pháp của mình.”
Băng Huyên Nhi nghĩ đến Băng Thần Điếu Trụy. Nàng nghiêng người quỳ xuống, điều động lực lượng trong cơ thể giữa biển hoa.

Kim Thiền Cốc.
Thông qua Liên Hoàn Trận và cạm bẫy, Lý Hiên dẫn hơn một vạn Huyết Phân Thân bận rộn bố trí nơi này thành một tuyệt địa cực kỳ nguy hiểm.
Ở nơi đây.
Trừ phi hắn đồng ý, nếu không bất cứ kẻ nào cũng phải đối mặt với công kích mạnh mẽ nhất.
Kể cả đội quân quỷ dị vô tận, Lý Hiên cũng có lòng tin rằng mình sẽ khiến bọn chúng tổn thất rất lớn.
Nhưng ngần ấy còn chưa đủ, hắn còn phải tiếp tục bố trí, dọn ra tất cả bản lĩnh để đối phó với nguy cơ này.
“Bạo Tạc phù, Huyết Độc đan, Cấm Linh Pháp Trận, Pháp Khí Chiến Trận, Huyễn Linh Mê Cung… Lần này, ta nhất định dạy cho lũ quỷ dị một bài học thật lớn.”
Lý Hiên nhanh chóng bố trí mọi thứ, dồn toàn bộ tinh thần biến Kim Thiền Cốc thành cứ điểm chiến tranh, thậm chí trải dài mười cây số, khiến nơi này trở nên vô cùng kiên cố.
Không lâu sau.
Đội quân quỷ dị mênh mông cuồn cuộn xuất hiện, lúc nha lúc nhúc, không thể đếm hết được.
Cả bầu trời tối đen, như thể mây đen áp đảo.
Trên mặt đất, đất đai màu xanh bị nhuộm thành màu máu, các loại quái vật vặn vẹo dữ tợn mở đôi mắt đẫm máu và chen chúc đi tới.
Cảnh tượng đó thật sự giống như diệt thế, khiến người ta chỉ cần liếc mắt đã cảm thấy da đầu tê dại.
“Tới thật nhanh. Nếu cho ta thêm ba ngày…” Lý Hiên hơi tiếc nuối, cảm thấy thời gian quá vội vàng.
Nhưng hắn không mất mát, cũng không hề sợ hãi chút nào, thay vào đó, hắn bay lên bầu trời, lẳng lặng chờ đợi đội quân quỷ dị tới.
“Rống!”
Tiếng gầm rung trời vang tận mây xanh.
Một con rồng đen khổng lồ ngưng tụ thành hình phía chân trời. Nó giống như một ngọn núi cao bay trên không trung, tỏa ra lực lượng làm người ta sợ hãi.
Sau khi xuất hiện, rồng đen nhìn chằm chằm Lý Hiên với ánh mắt lạnh như băng trước, sát khí vô tận dao động trên mảnh trời này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận