Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 622. Suýt nữa tức chết

Chương 622. Suýt nữa tức chết
Giây sau, mèo trắng đi vào trong cửa, tiến vào bên trong căn cứ.
Nhìn thấy mèo trắng tiến vào căn cứ, nhìn cánh cửa dần dần khép lại, Tống Thanh Dương sững sờ, đầu óc sững sờ quan sát hết thảy chuyện này.
Đám tu sĩ xung quanh cũng trợn tròn mắt, người nào người nấy ngây ra như phỗng nhìn lên trời.
Không còn cách nào.
Ngay cả khi đại quân tà ma xâm lấn mà trận pháp cũng có thể trụ được một nén nhang, bây giờ vậy mà lại bị mèo trắng phá giải, còn là trong giây lát đã phá giải.
Cảnh tượng này quả thực là không thể tưởng tượng, cũng chấn động đến mức đầu óc mọi người giống như bị chết máy, triệt để ngây ra tại chỗ.
Có điều.
Nhìn thấy Lý Hiên chuẩn bị bay đi, Tống Thanh Dương lập tức tỉnh táo lại, vội vàng chắn trước mặt nói.
"Đứng lại, dám xông vào căn cứ núi Thanh Phong, lập tức đưa tay chịu trói cho ta."
"Cút!"
Móng vuốt mèo của Lý Hiên nháy mắt biến thành móng vuốt to lớn, ầm một tiếng đập Tống Thanh Dương xuống đất, trực tiếp đập vào trong đất.
Hết thảy chuyện này xảy ra quá nhanh, cũng quá đột ngột.
Đợi sau khi Tống Thanh Dương tỉnh táo lại, hắn đã bị vùi vào trong đất, tay chân giang rộng, toàn thân vô cùng đau đớn nằm trong hố.
"A a a, đáng chết, thế mà ta lại bị mèo đánh bay, còn nện vào trong đất, đáng chết!"
Tống Thanh Dương tức chết mất, lần trước tà ma tập kích hắn bị đánh rất thảm, bị một con tà ma mèo tuỳ ý chơi đùa, kết quả chiến tranh vừa kết thúc, lại có một con mèo trắng kỳ lạ tiến đến.
Mèo trắng này không những phá giải trận pháp mà còn có thể đánh bay hắn, thậm chí vùi hắn vào trong đất.
Tống Thanh Dương tức chết, trong lòng uất ức vô cùng.
Có điều lúc này.
Lượng lớn tu sĩ trong căn cứ nhanh chóng bay tới, trong đó còn có thủ lĩnh Vũ tỷ của căn cứ.
Nhìn cơ thể cường tráng kia của Vũ tỷ, nghĩ tới cảnh tượng chiến đấu đáng sợ lúc Vũ tỷ đánh nhau, Tống Thanh Dương một lần nữa đầy máu sống lại.
Hắn nhanh chóng chui ra từ trong đất, nói lớn.
"Ha ha ha, thủ lĩnh của bọn ta đến rồi, dám gây chuyện ở căn cứ núi Thanh Phong, ngươi xong đời rồi, cứ đợi bị bắt đi."
Tống Thanh Dương cười lớn, mong chờ nhìn đám người Vũ tỷ đi đến, chờ đợi trận chiến nổ ra.
"Ai đang gây chuyện!"
Tiếng quát lớn từ xa truyền tới.
Đông đảo tu sĩ trong căn cứ bay tới, đứng trong không trung nheo mắt dò xét Lý Hiên.
Vũ tỷ là thủ lĩnh của căn cứ cũng bước nhanh tới, nhưng nàng không có nói gì, mà là nhìn Lý Hiên bằng ánh mắt không dám tin.
Bởi vì vừa nãy nàng liên lạc với Thần Đan Tông, thông tin nhận được vậy mà lại giống y như đúc với mèo trắng trước mặt, điều này làm Vũ tỷ nghi ngờ mèo trắng trước mặt chính là Miêu tiên sinh.
Đợi sau khi nhìn thấy lệnh bài trên móng vuốt của mèo trắng, sau khi nhìn thấy ba chữ Miêu tiên sinh trên lệnh bài, Vũ tỷ cuối cùng xác định được thân phận của Lý Hiên.
"Vũ tỷ, con mèo trắng này lấy cớ cứu Tiểu Muội mạnh mẽ xông vào căn cứ, còn đánh ta một đòn, nhất định nó có quan hệ với tà ma." Tống Thanh Dương ngay lập tức hét lên.
"Cái gì? Bị đánh cho một trận sao?"
Vũ tỷ nghe thấy lời này thì sửng sốt, vội vàng bay đến bên người Lý Hiên nói: "Ngươi không sao chứ? Có bị thương không?"
Gì!
Tống Thanh Dương nghe thấy lời xin lỗi của Vũ tỷ thì tức khắc trợn tròn mắt, đầu óc giống như bị hỏng, kẹt lại không hoạt động.
Tu sĩ thủ hộ xung quanh cũng mông lung, nghi ngờ bản thân nghe nhầm, đám tu sĩ từ xung quanh bay tới cũng hơi ngây người, nghi ngờ bản thân nghe không rõ.
Bởi vì người bị đánh là Tống Thanh Dương, kết quả Vũ tỷ thế mà lại đi quan tâm mèo trắng, cách làm như vậy khiến đầu óc mọi người quay mòng mòng.
Tu sĩ phụ trách canh cửa nhịn không được nói: "Vũ tỷ, không phải mèo trắng bị đánh, là mèo trắng đánh Tống Thanh Dương."
"Câm miệng, nói hươu nói vượn gì đó? Sao Miêu tiên sinh có thể đánh người? Chắc chắn là các ngươi kiếm chuyện, mau chóng cút cho ta." Vũ tỷ lớn tiếng trách mắng đám người xung quanh.
Trách mắng như thế này, một lần nữa khiến mọi người mông lung.
Tống Thanh Dương vừa mới tỉnh táo lại nghe thấy lời này thì một lần nữa rơi vào trong ngây dại, cả người bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
"Miêu tiên sinh, thật ngại quá, thuộc hạ của ta không hiểu chuyện, xin nhận lỗi với ngươi." Vũ tỷ vội vàng xin lỗi Lý Hiên.
"Đi cứu Tiểu Muội trước đã." Lý Hiên nóng nóng cứu Tiểu Muội, chuyện khác đều có thể bỏ qua.
"Được, Miêu tiên sinh, mời đi theo ta."
Vũ tỷ vội vàng dẫn đường bay đi, đồng thời lo lắng trong lòng cũng bớt một chút.
Bởi vì Liễu trưởng lão của Thần Đan Tông nói, chỉ cần Miêu tiên sinh ra tay, khả năng cứu chữa được cho Tiểu Muội là vô cùng lớn.
Vì vậy Vũ tỷ vô cùng mong chờ, ngay cả vẻ u sầu trên mặt cũng biến mất một ít.
Đợi sau khi đám người Lý Hiên bay đi.
Mọi người ở hiện trường lần lượt khôi phục lại.
Sau khi Tống Thanh Dương hồi phục lại thì chậm chạp không nhúc nhích, bởi vì hắn cảm thấy đầu óc của mình hơi không đủ dùng.
Đợi một lúc lâu, hắn mới dần dần sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, sau đó tức tối nói.
"Tại sao lại như thế này? Rõ ràng người bị đánh là ta, trái lại tại sao đi quan tâm mèo trắng? Ta mới là người của căn cứ mà, ta mới là thiên kiêu nỗ lực chinh chiến vì Nhân tộc.”
“Vì sao người chịu thiệt hết lần này đến lần khác lại là ta? Tại sao luôn phân biệt đối xử, tức chết ta mất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận