Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 447. Đánh chết cũng không dạy Lý Hiên

Chương 447. Đánh chết cũng không dạy Lý Hiên
“Nếu ta sử dụng ngọn lửa này làm cốt lõi, ngọn lửa bình thường làm phụ trợ, tạo thành cự nhân nguyên tố hóa, vậy ta có thể nắm giữ một loại thủ đoạn mạnh mẽ.”
Khả năng kiểm soát hỏa diễm của Lý Hiên vô cùng chuẩn xác, cộng thêm kinh nghiệm triệu hồi trong quá khứ, nói không chừng hắn thật sự có thể thành công nghiên cứu ra cự nhân nguyên tố hỏa.
Nghĩ tới đây, Lý Hiên bắt đầu nghiên cứu cách triệu hồi cự nhân nguyên tố hỏa.
Để tăng cường khả năng lĩnh ngộ về huyết mạch và nhanh chóng nâng cao sức chiến đấu, hắn mở công đức, tiến hành nghiên cứu bằng cách điên cuồng tiêu hao công đức.
Bảy ngày sau.
Sau khi tiêu hao một lượng lớn công đức, hắn đã tiến triển hết sức nhanh chóng.
Có điều, đến cuối cùng cự nhân nguyên tố hỏa vẫn luôn không thể thành hình, có điều gì không đúng, khiến Lý Hiên hết sức nghi hoặc.
“Ta vẫn còn thiếu sót không ít kiến thức về huyết mạch, cần phải chịu khó học tập thêm.”
“Có công đức, tốc độ học tập của ta rất kinh khủng, nhưng tìm ai để học tập đây?”
Lý Hiên suy xét cẩn thận rồi nghĩ tới một người, một người giỏi về cấy ghép huyết mạch.
Người này không phải ai khác, chính là Tả Thủ Tà Y, cũng là người hộ đạo của Triệu Thiên.
Triệu Thiên là đệ tử mà Lý Hiên mới thu không lâu trước đây. Có tầng quan hệ này, về mặt học tập, hắn không hề lo lắng sẽ bị từ chối.
“Vậy quyết định là ngươi rồi!”
Lý Hiên không do dự, lập tức dùng ngọc phù truyền tin liên lạc với Triệu Thiên.
Động phủ thuộc núi Nam Lĩnh.
Triệu Thiên đang chuẩn bị ra cửa lịch luyện. Thấy ngọc phù lóe sáng, hắn cầm lên kiểm tra rồi vội vàng nói.
“Tà Y đại thúc, sư tôn của ta truyền tin tới, hắn nói muốn học tập một chút kiến thức về huyết mạch từ ngươi.”
“Sư tôn của ngươi? Lý Hiên tiên sinh?” Tả Thủ Tà Y kinh ngạc.
“Đúng vậy. Bây giờ sư tôn rất tò mò về huyết mạch, đúng lúc ngươi cũng am hiểu cái này, cho nên hắn muốn học tập một chút từ ngươi.” Triệu Thiên nhanh chóng giải thích.
“Không thành vấn đề, sư tôn của ngươi là đại sư y thuật. Có thể dạy sư tôn của ngươi kiến thức về huyết mạch cũng là vinh hạnh của ta.”
“Nhưng kiến thức về huyết mạch quá thâm ảo, không dễ dàng học xong trong thời gian ngắn.” Tà y Tả Thu nghiêm túc giải thích, lo rằng Lý Hiên không học được.
“Chuyện này… Đúng thật là rất khó. Ta đã học lâu như vậy mà vẫn chưa phân biệt rõ huyết mạch cơ bản, nhưng sư tôn biết y thuật, chắc hẳn là sẽ học nhanh hơn chứ?” Triệu Thiên hỏi.
“Y thuật đúng là có một chút quan hệ với huyết mạch, nhưng cũng chỉ là một chút quan hệ cơ bản thôi. Khó khăn chân chính là huyết mạch và y thuật lại là hai cực trái ngược.”
“Ta cũng làm việc và học tập chăm chỉ nhiều năm, cộng thêm tư chất bất phàm và thiên phú đặc thù của mình, sau này còn cả thể chất đặc thù của ngươi nên ta mới có thể giúp ngươi cấy ghép huyết mạch.”
“Nếu sư tôn của ngươi học tập với ta, kể cả học hết tất cả của ta, hắn cũng rất khó để giúp người khác cấy ghép huyết mạch.”
“Vậy… Vậy làm sao bây giờ? Khó khăn lắm sư tôn mới đến một chuyến. Nếu chúng ta không giúp được gì, vậy thì thật quá đáng tiếc.” Triệu Thiên lo lắng nói.
“Cứ nói thật đi, sư tôn của ngươi chắc hẳn là có thể hiểu.”
“Được, ngươi rót linh lực vào giúp ta. Ta sẽ nói với sư tôn.” Triệu Thiên đưa ngọc phù truyền tin cho Tả Thủ Tà Y.
“Được.”

Truyền tin kết thúc rất nhanh. Sau khi nghe thấy Lý Hiên không để ý đến điều này, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Hôm nay sư tôn sẽ tới đây, nhưng hắn bảo ta đi lịch luyện, tăng cường thực lực. Ta không thể chờ sư tôn được. Tà y đại thúc, vậy sư tôn nhờ cậy cả vào ngươi.” Triệu Thiên nghiêm túc nói.
“Không thành vấn đề. Sư tôn của ngươi chỉ học một tháng. Trong một tháng này, ta nhất định sẽ tận lực dạy dỗ, nhưng có thể học được bao nhiêu thì phải xem sư tôn của ngươi.” Tả Thủ Tà Y nói.
“Vâng, vậy ta đi trước.”
“Đi đi.”

Triệu Thiên rời đi, vẫn đi lịch luyện theo yêu cầu của Lý Hiên.
Không lâu sau.
Lý Hiên chạy đến, tốc độ nhanh hơn dự kiến.
Cứ như vậy, Lý Hiên bắt đầu học tập cùng Tả Thủ Tà Y. Với sự tiêu hao công đức điên cuồng và đắm chìm hăng say học tập.
Hai mươi sáu ngày sau.
Trong động phủ ở Nam Lĩnh.
Lý Hiên vẫy tay tạm biệt với Tả Thủ Tà Y, dẫm lên phi kiếm, vội vã rời đi.
Trong hai mươi sáu ngày qua, Lý Hiên đã thu hoạch được rất nhiều. Hắn vốn định học trong một tháng, nhưng Tả Thủ Tà Y không chịu dạy nốt quãng thời gian còn lại, hết sức keo kiệt.
Không biết phải làm sao, Lý Hiên đành lựa chọn rời đi.
Thấy Lý Hiên đi xa.
Tả Thủ Tà Y lau mồ hôi trên trán, hơi buồn bực nói: “Cuối cùng hắn cũng đi. Hắn còn không đi thì ta sẽ phát điên mất.”
Tả Thủ Tà Y mang tâm trạng phiền não trở về động phủ chờ đợi và hồi tưởng những việc trải qua trong hơn hai mươi này qua, nhớ lại là hắn lại cảm thấy bực bội.
Nửa ngày sau.
Triệu Thiên chạy về. Hắn không thấy sư tôn đâu, chỉ thấy Tả Thủ Tà Y buồn bực không vui ngồi trên băng ghế.
“Sư tôn đâu? Không phải hắn bảo học tập một tháng sao? Ta chạy về trước thời hạn là để gặp sư tôn. Tại sao người lại không có mặt ở đây thế?”
“Tà y đại thúc, ngươi sao thế? Tâm trạng không tốt sao? Chờ một chút, chẳng lẽ sư tôn học quá chậm khiến ngươi tức giận? Ngươi đuổi sư tôn đi à?” Triệu Thiên cau mày.
“Học chậm? Trời ơi, hắn mà học chậm sao? Có mà sắp bay lên trời thì có. Ta học nhiều năm như vậy mới nắm giữ những kiến thức này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận