Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 330. Sao lại biến thành học trò nhỏ vậy? (2)

Chương 330. Sao lại biến thành học trò nhỏ vậy? (2)
Chờ đến khi học xong những kiến thức này, bản thân tiếp tục học tập thêm nữa, nói không chừng có thể ngưng tụ được Thanh Liên Thể nhị giai.
Nghĩ đến điểm này, hắn cũng chẳng bận tâm thêm nữa, tiếp tục học hỏi Lý Hiên giống như học trò nhỏ.
Ở một bên khác.
Tông chủ nhíu mày chờ đợi, theo lý mà nói, dạy bảo đệ tử thì một canh giờ là đủ rồi, dạy nhiều quá có thể sẽ không nhớ được.
Nhưng Đại trưởng lão đã đi lâu như vậy mà vẫn chưa quay về, điều khiến Tông chủ khẽ cau mày.
“Lẽ nào Lý Hiên không thể lĩnh ngộ được? Đại trưởng lão dạy thêm cho hắn một lúc? Haizz!”
“Thanh Liên Thể quả nhiên là rất khó, trong thời gian ngắn, cho dù là thiên tài như Lý Hiên cũng không có cách nào lĩnh ngộ được.”
Tông chủ thở dài một tiếng, cảm thán Thanh Liên Bảo Điển thật không tầm thường, vậy mà có thể làm khó được một thiên tài như Lý Hiên.
“Bỏ đi, ta cũng đến dạy bảo Lý Hiên một chút, đúng lúc gần đây nước Đại Hạ khá bình yên, chúng ta cũng không cần chạy ra ngoài trừ yêu diệt ma.”
Tông chủ nói xong, rời khỏi đại điện với sự tự tin sâu sắc, hắn hướng về phía tiểu viện ở khu ngụ thú của Lý Hiên.
Không lâu sau.
Tông chủ chuẩn bị dạy bảo Lý Hiên.
Cũng giống như một học trò nhỏ, hắn ngồi bên cạnh Đại trưởng lão, cầm sổ nỗ lực học tập, nghiêm túc lắng nghe Lý Hiên dạy bảo.
Thậm chí vì để theo học tập với Lý Hiên, bọn họ mỗi ngày đều đem đến các loại đồ tốt đến tặng Lý Hiên, bốn năm ngày liên tục không bận tâm đến bất cứ chuyện gì, ngày ngày theo Lý Hiên học tập.
Sáng sớm ngày hôm đó.
Tông môn mở hội nghị như thường lệ, các trưởng lão khác đều đã tề tựu, chỉ có Tông chủ và Đại trưởng lão chưa đến, điều này khiến các vị trưởng lão đều cau mày.
“Có chuyện gì vậy? Sao Tông chủ và Đại trưởng lão vẫn chưa đến? Chúng ta đã đợi cả nửa canh giờ rồi.” Bát trưởng lão nghi hoặc hỏi.
“Có lẽ là dạy Lý Hiên đến mê mẩn luôn rồi, suy cho cùng Lý Hiên là thiên tài, cảm giác dạy bảo thiên tài vẫn cứ là rất sảng khoái, còn có thể tạo quan hệ với Lý Hiên.” Ngũ trưởng lão phỏng đoán.
“Cho dù là vậy thì cũng không thể nhập tâm như vậy chứ, ngay cả hội nghị thường lệ cũng không tới họp, Tông môn còn rất nhiều chuyện cần giải quyết.” Tứ trưởng lão lắc đầu.
“Hay là, chúng ta đến nhắc nhở mấy người Tông chủ một chút, để cho bọn họ luân phiên dạy Lý Hiên, đừng dạy cùng nhau nữa.”
“Được, chúng ta qua đó khuyên, dù sao việc giảng dạy cũng không phải ngày một ngày hai là học xong. E là Lý Hiên phải học khoảng một năm mới học hết kiến thức lý thuyết.”
“Được, chúng ta đi.”
Các trưởng lão lập tức đứng dậy, giẫm lên phi kiếm, hướng về phía tiểu viện ngự thú của Lý Hiên.
Trên đường đi.
Các trưởng lão gặp gỡ rất nhiều đệ tử Thanh Liên tông.
Những đệ tử này nhìn thấy trưởng lão của tông môn đi tới thì vội vàng cung kính hành lễ, không dám có chút bất kính.
Đối mặt với các trưởng lão thực lực mạnh mẽ và đức cao vọng trọng của tông môn, đám đệ tử đều dành ra sự kính trọng đúng mực. Đồng thời cũng khát vọng có được thực lực mạnh mẽ như các trưởng lão của tông môn.
Trên bầu trời.
Các trưởng lão của tông môn cao ngạo đứng trên phi kiếm, phi hành dưới loại ánh mắt kính sợ của các đệ tử.
Không lâu sau.
Các trưởng lão khí tức cường đại, biểu cảm ngạo nghễ cuối cùng cũng đến được tiểu viện của Lý Hiên, bọn họ chậm rãi bước vào với vẻ cao ngạo.
Một lát sau.
Những trưởng lão này cũng xếp hàng ngồi trong tiểu viện cầm vở ghi chép, nỗ lực lắng nghe Lý Hiên giảng giải các loại như học trò nhỏ.
Những kiến thức thâm sâu huyền ảo đó khiến cho bọn họ cảm thấy giống như đang nghe thiên thư, đa số nghe chẳng hiểu gì.
Nhưng cho dù chỉ nghe hiểu được một chút kiến thức thôi cũng đủ khiến hai mắt bọn họ sáng lên, có loại cảm giác thông suốt rộng mở.
Vì thế cấp cao của Thanh Liên Tông chẳng còn ý tưởng dạy dỗ Lý Hiên nữa, trái lại còn nỗ lực theo Lý Hiên học tập.
“Lý Hiên tiểu hữu, đoạn kiến thức vừa rồi có thể giảng lại một lần nữa không? Thực sự là quá khó hiểu, ta nghe không hiểu lắm.”
Tứ trưởng lão gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng hỏi, khuôn mặt già nua cười tươi như đóa hoa cúc.
“Đúng, đúng, đúng, Lý Hiên tiểu hữu, đoạn này quả thực quá thâm ảo, đúng là nghe không hiểu lắm.”
Ngũ trưởng lão cũng vội vàng nói, trên khuôn mặt dữ tợn là nụ cười hiền hòa.
Các trưởng lão xung quanh nhìn bằng ánh mắt mong đợi, rất muốn Lý Hiên giảng lại một lần nữa.
“Được, vậy ta giảng lại một lần. Lần này ta sẽ giải thích đơn giản hơn một chút.”
Lý Hiên gật đầu, bắt đầu dùng những thuật ngữ dễ hiểu hơn và gần gũi hơn để giải thích, thậm chí chọn giảng giải hầu hết các kiến thức đơn giản.
Đối diện.
Các trưởng lão nghiêm túc lắng nghe. Mặc dù nghe không hiểu vẫn chiếm đa số, nhưng chỉ nghe hiểu được một chút cũng có thu hoạch không nhỏ, tự nhiên càng nghiêm túc lắng nghe hơn.
Lúc này.
Băng Huyên Nhi đẹp như tiên tử đứng trên phi kiếm bay tới, nàng mặc chiếc váy dài màu trắng như tuyết, dưới chân đi đôi giày thêu.
Đợi sau khi đi vào tiểu viện, nàng nhìn thấy các trưởng lão từng ai nấy đề giống như học trò nhỏ, nàng có chút sững sờ, suy nghĩ trong đầu không kịp cua gấp.
Phải mất một lúc khá lâu Băng Huyên Nhi mới dần khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Nàng nhìn Lý Hiên ngồi trên cao giảng giải, nhìn một đám trưởng lão và tông chủ chăm chỉ học tập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận