Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 422. Bị Tần Nguyệt cưỡng hôn (2)

Chương 422. Bị Tần Nguyệt cưỡng hôn (2)
“Được, được. Thiên phú của ngươi thực sự là Thời Quang Đảo Lưu sao? Lợi hại như vậy sao?” Tiểu Thứ Vị lúng túng hỏi.
“Đúng, mau nói cho ta một chút bí mật của ngươi, hơn nữa, thiên phú Thời Quang Đảo Lưu có thể thăng cấp không?” Lý Hiên thúc giục.
“Đương nhiên có thể thăng cấp, chỉ cần dùng quả đại đạo là có thể thăng cấp. Ngoài ra, bí mật của ta là…..”
Tiểu Thứ Vị nói ra rất nhiều bí mật của bản thân, còn đưa quyển công pháp Kim Đan kỳ kia cho Lý Hiên xem.
Đợi sau khi xem xong, Lý Hiên nhìn về phía Tần Nguyệt.
“Ta sắp bắt đây.”
“Sư tôn, sau khi đảo ngược thời gian thì ngài có còn giữ lại ký ức lúc này không?” Đầu Tần Nguyệt cúi xuống, đột nhiên hỏi.
Lý Hiên còn chưa nói gì, Tiểu Thứ Vị ở bên cạnh mở miệng nói.
“Đã đảo ngược thời gian rồi sao còn có ký ức được, chẳng phải là chuyện này vô cùng đương nhiên sao!”
“Cũng phải, không có ký ức cũng tốt.”
Tần Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào, mạnh mẽ tiến lên phía trước một bước, hung hăng hôn lên đôi môi Lý Hiên, khiến cho Lý Hiên đang chuẩn bị tự sát trực tiếp cứng đờ tại chỗ.
Vào giờ khắc này.
Lý Hiên cảm nhận một cách rõ nét nhất, đôi môi hồng hào của Tần Nguyệt thơm tho, mềm mềm, mướt mát, còn có một chút lạnh giá.
Nhưng Lý Hiên căn bản không dám dịch chuyển, trái tim hắn lần đầu tiên cảm thấy bối rối, bàn tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
Một lúc sau.
Lý Hiên cuối cùng cũng được buông ra. Góc nhìn Thượng Đế của hắn nhìn thấy rõ ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Nguyệt đỏ bừng, cực kỳ đáng yêu.
“Ta…Ngươi….”
Lý Hiên không biết nên nói gì, nhìn Tần Nguyệt im lặng đứng ở nơi không xa, cuối cùng Lý Hiên cũng chẳng nói nổi thành lời.
Hắn lùi về phía sau một bước, đứng ở nơi trung tâm của cung điện. Sau đó, hắn lấy một thanh pháp kiếm từ trong túi Càn Khôn ra, đây là một thanh pháp kiếm vô cùng sắc bén.
Sau khi thanh pháp kiếm này xuất hiện, nó nhanh chóng lượn vòng trên không trung, sau đó nhanh như chớp đâm trúng trái tim Lý Hiên từ phía sau.
Dựa vào Vạn Thọ Chiến Thể của Lý Hiên, thanh pháp kiếm này hoàn toàn không giết được hắn, Tự Phục Hồi Siêu Cấp có thể nhanh chóng trị khỏi cho hắn.
Nhưng hắn đã ngăn cản quá trình tự lành lại, chọn từ từ chết đi.
Thời gian dần trôi đi.
Cảm nhận sinh cơ nhanh chóng trôi đi, Lý Hiên biết đại nạn của bản thân đến.
Hắn nhìn Tần Nguyệt ngay trước mặt, nhìn thấy đầu nàng đang rũ xuống, không biết đang nghĩ cái gì.
Lý Hiên lại nghĩ đến nụ hôn ban nãy, trong một thoáng, vậy mà hắn đã cảm thấy có chút lưu luyến.
Có điều.
Nhìn mũi kiếm trước ngực mình, nhìn máu tươi từ lưỡi kiếm sắc nhọn nhỏ xuống, Lý Hiên biết bản thân sắp chết, sắp đi đến thời khắc cuối cùng.
“Tiểu Nguyệt, tạm biệt.”
Phụt!
Máu tươi phun ra, Tần Nguyệt từ đối diện lao tới, lập tức sà vào lòng Lý Hiên.
Trong quá trình này, nàng triệt để liều mạng, trực tiếp để trái tim mình bị thanh kiếm kia đâm xuyên, máu tươi tràn lan, nhuộm đỏ cả quần áo của nàng và Lý Hiên.
Nhưng Tần Nguyệt không lộ ra bất cứ đau đớn nào, trái lại còn mỉm cười với Lý Hiên.
Vù!
Hỏa diệm cuồn cuộn bùng cháy, bao trùm lên cả khu vực này.
Tần Nguyệt đứng trong hỏa diệm hừng hực, mái tóc đen phấp phới, Phượng Hoàng Chi Quang nơi mi tâm lập lòe. Da dẻ như tuyết trắng tỏa ánh sáng rực rỡ dưới sự chiếu sáng của hỏa diễm, cả người chói lóa như một vị thần.
Nàng cứ lặng lẽ nhìn Lý Hiên như vậy, trong tiếng nói mang theo sự quả quyết.
“Sư tôn muốn chết, ta sẽ chết cùng sư tôn. Bất luận đảo ngược thời gian là thật hay giả, chỉ cần có thể đi theo sư tôn, thế là đủ rồi.”
“Ngươi…Haizz!”
Lý Hiên đã hiểu, chuyện đảo ngược thời gian Tần Nguyệt chỉ tin một nửa, một nửa còn lại nàng không chắc chắn, vì thế lựa chọn chết cùng hắn cho dù là thực sự sẽ chết.
Nghĩ đến một tiểu cô nương nguyện ý chết cùng mình, nơi mềm mại nhất trong lòng Lý Hiên đột nhiên khẽ rung động.
Hắn cuối cùng cũng lấy được dũng khí, đảo tay ôm Tần Nguyệt vào lòng, ôn nhu nói.
“Ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”
“Vâng.”

Hỏa diễm của phượng hoàng quét qua khu vực này. Lý Hiên và Tần Nguyệt dần dần bị thiêu đốt trong ngọn lửa, cuối cùng tan thành mây khói.
Thế giới khẽ dao động, cả hư không vì đó mà rung chuyển. Thời quang Chi Lực đáng sợ bắt đầu khởi động, thời gian bắt đầu lùi về quá khứ.
Một ngày, hai ngày, ba ngày….
Thời gian trôi đi từng chút một, cuối cùng cạn kiệt sức lực, đến được một ngày nào đó, Thời Quang Đảo Lưu dừng lại.
Thanh Liên tông.
Tiểu viện khu ngự thú.
Lý Hiên đột nhiên mở hai mắt, hào quang trong mắt sáng ngời, tất cả những gì hắn thấy đã không còn là bóng tối.
“Mắt của ta nhìn thấy rồi. Đợi đã, thời điểm hiện tại là…”
Góc Nhìn Thượng Đế của Lý Hiên quét nhìn tám phương, dò xét khắp Thanh Liên Tông.
Nhìn khung cảnh quen thuộc kia, nhìn thời điểm hiện tại, Lý Hiên thở dài.
"Không nghĩ tới, tập hợp cả năng lượng của ta và Tần Nguyệt mà vẫn chỉ có thể đẩy thời gian lùi lại một quãng ngắn như vậy, Thời Quang Chi Lực quả thật là đáng sợ."
Lý Hiên lấy ngọc phù truyền tin ra, không chút do dự tiến hành truyền tin từ khoảng cách xa với Tần Nguyệt.
Trung Châu.
Vũ Tiên Tông.
Tần Nguyệt giẫm lên phi kiếm bay trong hư không, muốn rời khỏi Vũ Tiên Tông tiến đến bí cảnh Linh Hồn nhưng lại bị hai người cản đường.
Hai người này, một người là chấp sự của Vũ Tiên Tông có mái tóc bạc phơ, người còn lại là Tần Bất Hối.
Hai người nói hết lời, nhiều lần khuyên nhủ, nhưng Tần Nguyệt chẳng ngó ngàng, vẫn kiên trì đi tới bí cảnh Linh Hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận