Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 126. Băng Huyên Nhi, người thủ hộ mới (3)

Chương 126. Băng Huyên Nhi, người thủ hộ mới (3)
"Không cần, các ngươi nói địa chỉ cho ta biết là được rồi, ta phải làm quen với hoàn cảnh địa lý xung quanh trước." Băng Huyên Nhi nghiêm túc nói.
"Được."
...
Sau một hồi trò chuyện với nhau.
Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ đi về phía thành Bạch Vân.
Còn Băng Huyên Nhi thì nhanh chóng bay đến những ngọn núi xung quanh, chuẩn bị tìm kiếm nơi phù hợp để tiến hành rèn luyện, đồng thời hy vọng tìm được một bí cảnh.
Nhưng bí cảnh rất hiếm, bí cảnh mà Hạnh Nhi biết lần trước vẫn là do gia tộc của nàng tìm được, Băng Huyên Nhi không chắc rằng mình có thể tìm được một bí cảnh trong thời gian ngắn.
"Nếu như trong vòng một tháng không tìm được bí cảnh, ta sẽ dẫn đám Tần Nguyệt đến thành Hàn Băng, tuy rằng hành trình xa xôi, nhưng nơi đó có một vài bí cảnh nhỏ, đáng giá để đi."
Băng Huyên Nhi thầm thì, đôi giày thêu nhỏ giẫm lên phi kiếm, nhanh chóng bay xa.
Thành Bạch Vân.
Căn phòng dưới tầng hầm tăm tối.
Lý Hiên ngồi trên thảm với con dao khắc trong tay, hắn đang nhẹ nhàng chạm khắc trên một khúc gỗ, từng đao từng đường khắc ra diện mạo của mình.
Vì lần đầu tiên thử khắc chân dung của mình, mặc dù đã kiềm chế sức mạnh ở tay, nhưng hắn vẫn khắc bản thân rất xấu.
Rắc!
Lý Hiên bóp nát bản khắc bằng gỗ, cầm một mảnh khác lên tiến hành khắc lại.
Lần này hắn thay đổi cách khắc, ngoại hình vẫn là của chính mình nhưng trên gương mặt có đeo một chiếc mặt nạ.
Có sự che đậy của chiếc mặt nạ, tốc độ điêu khắc của Lý Hiên tăng nhanh lên nhiều, cũng khắc càng lúc càng giống bản thân hơn, không còn xấu xí như trước nữa.
"Cũng khá ổn."
Đến khi khắc xong, Lý Hiên ngắm bản thân trên bức tượng khắc gỗ, tổng thể trông cũng khá ổn, mặt nạ càng tăng thêm cảm giác thần bí.
"Hay chọn bức này đi."
Với sự kỳ vọng sâu sắc, Lý Hiên rút dao găm ra và vạch một đường lên bàn tay trái của mình.
Trong chớp mắt.
Giọt máu đỏ tươi chảy ta từ miệng vết thương, nhanh chóng rơi xuống, Lý Hiên vội vàng đặt tay trái lên trên bức tượng gỗ.
Một giây sau.
Kích hoạt năng lực Huyết Nhân Ngẫu!
Phút chốc, tia sáng màu máu lập lòe, chợt sáng chợt tắt giống như ánh đèn màu máu, khi sáng khi tối chiếu rọi căn phòng tù mù dưới tầng hầm.
Trong quá trình này, một lượng máu lớn của Lý Hiên bị Huyết Nhân Ngẫu hấp thụ, gương mặt vốn đã tái nhợt của hắn càng thêm xám trắng.
Lý Hiên không có ý định dừng lại, trái lại hắn còn tiếp tục tiêu hao một lượng máu lớn, cho đến tận khi cơ thể hơi chao đảo hắn mới dừng lại.
"Khụ khụ khụ, tiêu hao hơi quá."
Cảm nhận được sự yếu ớt của cơ thể, Lý Hiên nhanh chóng ăn một viên Khí Huyết đan cực phẩm, đồng thời cũng quan sát vết thương trên tay trái.
Xác nhận rằng vết thương đang dần khép miệng, hắn gật đầu hài lòng.
Sau đó, hắn cúi người nhặt bức tượng khắc gỗ có đeo mặt nạ lên, đánh giá một cách cẩn thận.
Lúc này, bức tượng đeo mặt nạ đã hoàn toàn chuyển sang màu máu, bản chất là gỗ của bức tượng cũng hoàn toàn biến đổi, để lộ chút linh động và mượt mà.
Chiếc mặt nạ trên gương mặt của bức tượng khiến tượng gỗ vốn có chút thần bí càng thêm thần bí.
"Huyết Nhân Ngẫu, cuối cùng cũng hoàn thành."
Hài lòng ngắm nhìn Huyết Nhân Ngẫu, Lý Hiên cảm nhận một chút liên hệ mỏng manh giữa mình và Huyết Nhân Ngẫu, thỏa mãn gật đầu.
Nhẹ nhàng đứng dậy, cơ thể yếu ớt của Lý Hiên hơi chao đảo.
Đợi sau khi đứng yên được hắn mới bước từng bước, rời khỏi tầng hầm, trở về phòng ngủ, chọn nghỉ ngơi.
Không lâu sau đó.
Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ trở về, đứng ngoài cửa nhìn thấy Lý Hiên lại nghỉ ngơi, các nàng không định làm phiền hắn, định rời đi.
"Sao thế? Có chuyện thì cứ nói."
Giọng nói của Lý Hiên từ trong phòng vọng ra, âm thanh vẫn bình thường, không có chút suy yếu nào.
"Vâng, sư tôn."
Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ không phát hiện ra sự suy yếu của Lý Hiên, các nàng đứng ngoài cửa kể lại toàn bộ tình hình một lượt, bao gồm cả chuyện mua đan dược cực phẩm.
"Được, các ngươi xử lý đi, đúng rồi, Tần Nguyệt, tặng ngươi bức tượng này, nhất định phải luôn mang theo bên người, không được cất trong túi Càn Khôn."
Cùng với câu nói của Lý Hiên, một bức tượng bị ném ra ngoài, được Tần Nguyệt đón lấy.
Ngửi thấy mùi máu tươi trên bức tượng, quan sát bức tượng kỳ lạ, Tần Nguyệt không hề hỏi nguyên do, điều đầu tiên nàng làm là thể hiện lòng biết ơn: "Cảm ơn sư tôn!"
"Ừ, đi đi, ta muốn ngủ rồi, buồn ngủ quá." Lý Hiên ngáp một cái, uể oải thiếp đi.
Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ nhanh chóng ngoan ngoãn rời đi, đợi sau khi ra khỏi cửa, các nàng nhìn bức tượng tỏa ra mùi máu tươi một cách nghi ngờ.
"Lạ thật, tại sao sư tôn lại đưa một bức tượng cho ngươi? Hơn nữa, mùi máu tươi quá nồng." Tổng Tiểu Mỹ hỏi.
"Không rõ nữa, nhưng sư tôn đưa chắc chắn là có đạo lý của người, ta sẽ luôn mang nó theo bên cạnh." Tần Nguyệt nghiêm túc siết chặt nắm đấm nhỏ của mình.
"Ừ, nói đúng lắm."
Tống Tiểu Mỹ cũng gật đầu, cảm thấy vâng theo lời nói của sư tôn là chuyện đương nhiên.
Bởi vì hai người bọn họ cũng đã biết về chuyện của khu vực sương trắng, biết người trấn áp nơi đó là sư tôn, nên bọn họ đương nhiên càng tin tưởng và tôn kính Lý Hiên.
Với sự kính ngưỡng dành cho Lý Hiên, Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ trở về phòng, nhìn thấy Tiểu Hắc Hùng và Tiểu Hắc Miêu đang ngủ vùi trong phòng.
Hai con tiểu yêu thú đang trong quá trình lột xác, sau một thời gian nữa, hoàn thành chuyển hóa là có thể thức tỉnh, đến lúc đó sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận