Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 377. Hãi rồi (2)

Chương 377. Hãi rồi (2)
"Ta hỏi một câu, Ẩn Ngũ đâu? Không phải ngươi nói ngươi và Ẩn Ngũ cùng chạy ra khỏi Táng Nguyệt Tông sao?" Hoàng tử Tà Thú ở bên cạnh nghi hoặc hỏi.
"Nó... Nó cũng chết rồi, chúng ta vừa chạy khỏi Táng Nguyệt Tông không được bao lâu thì gặp một đám Trúc Cơ hậu kỳ đội đấu lạp.”
“Đám người này chẳng nói chẳng rằng lao vào tấn công chúng ta, một câu cũng không nói, liều mạng chiến đấu, còn dẫn theo một đám Người Đá giết không chết nữa.”
“Cuối cùng Ẩn Ngũ chết trận, sau khi giết sạch tất cả người đội đấu lạp, ta lê cơ thể bị thương nặng bắt đầu chật vật chạy trốn." Ẩn Cửu ấn vết thương, nói.
"Một đám Trúc Cơ hậu kỳ đội đấu lạp? Bọn họ có thể giết chết Ẩn Ngũ? Ẩn Ngũ là Kim Đan trung kỳ đấy, đã từng giết chết ba tên Kim Đan mà, sao nó có thể bị một đám Trúc Cơ hậu kỳ giết chết được?" Hoàng tử Ẩn Thú không dám tin.
"Lúc đó chúng ta bị thương nặng, cộng thêm đám người đội đấu lạp này quá biến thái, vừa nhìn thấy chúng ta bỏ chạy liền tự bạo, liều mạng cản lại, không để chúng ta trốn chạy.”
“Quan trọng là bọn họ đã chết rồi nhưng cơ thể vẫn còn chiến đấu, các ngươi nhìn thanh đao trên bụng ta đi, có một người đội đấu lạp rõ ràng đã bị ta đâm xuyên qua tim, vậy mà vẫn còn chiến đấu, xoay tay đâm một đao vào bụng ta.”
“Thậm chí có người đội đấu lạp không còn đầu nữa nhưng vẫn cầm dao chém ta. Cần phải làm rõ là, dù ta đã chém chết đám người đội đấu lạp đó rồi, nhưng ta vẫn chật vật chạy trốn.”
“Bởi vì sau lưng ta là một đám thi thể không đầu cầm đao chém ta, đám đó quả là quái vật mà!"
Ẩn Cửu nghĩ đến cảnh tượng bị truy sát sau cuối, nghĩ đến những thi thể không đầu theo sát không buông đó, nó bị dọa đến mức cơ thể run rẩy, ám ảnh trong lòng.
"Lại là như vậy! Ta đã nghe tình báo về người đội đấu lạp, đúng thật là dù đã chết thì cơ thể vẫn có thể chiến đấu, nhưng ta chưa từng nghe đến chuyện bọn họ chết rồi mà còn có cầm đao chém người, ngươi thì sao?"
Hoàng tử Ẩn Thú nhìn sang bên cạnh, muốn biết nhiều thông tin hơn từ Hoàng tử Tà Thú.
"Ta cũng không rõ, chẳng lẽ bọn nó đều đang che giấu thực lực khi chiến đấu với ta trước đây?"
Sắc mặt Hoàng tử Tà Thú biến đổi, càng cảm thấy nơi này không an toàn, sau lưng cảm thấy ớn lạnh một cách khó hiểu.
Nó đứng lên, lùi lại hai bước, quan sát xung quanh với ánh mắt cảnh giác, nói.
"Nam Vực giao cho các ngươi vậy, ta đi đây, sau này ta không đến Nam Vực nữa, cũng sẽ không xâm lược Nam Vực nữa."
Nói xong, Hoàng tử Tà Thú bay vụt đi ngay, rời khỏi Nam Vực trên thông đạo của nó.
"Chuyện này..."
Hoàng tử Ẩn Thú nhìn thấy cảnh tượng này thì cảm thấy Hoàng tử Tà Thú hơi nhát gan, nhưng nghĩ đến việc chín thuộc hạ mạnh nhất của mình đã chết tám và chỉ còn lại một, sắc mặt của nó rất khó coi.
Do dự một lát, nó hỏi: "Đám người đội đấu lạp đó, thật sự chết rồi mà vẫn có thể chiến đấu à?"
"Vâng, rất có thể bọn họ thuộc về một thần linh Tử Vong khác, loại thần linh này không dễ đối phó, chúng ta vẫn nên cẩn thận chút thì hơn."
Ấn Cứu vội vàng nói, nghĩ lại mà sợ nhìn phía sau.
"Chuyện này... Vậy kế hoạch của chúng ta tạm thời dừng lại, để thế lực khác đến làm quỷ chết thay, chúng ta quan sát tình hình trước đã." Hoàng tử Ẩn Thú cũng thay đổi ý tưởng.
"Đúng, đúng, đúng, quan sát trước đã, dù sao có nhiều thế lực Tà Thần như vậy, nhất định có thế lực không nhịn được mà hành động."
"Vậy như thế đi, tiếp theo hãy quan sát tình hình."
"Vâng!"
Một bên khác.
Sơn trang Tị Thế.
Tần Nguyệt thấy Lý Hiên sững sờ thì nhịn không được mà hỏi: "Sư tôn, sư tôn, ngươi sao vậy?"
"Không sao, lại đây, lại gần một chút." Lý Hiên chỉ vào phía trước mặt mình.
"Ừm, ừm."
Tần Nguyệt vội vàng ngồi đối diện Lý Hiên, nhìn sư tôn uy nghiêm ở khoảng cách gần, sau đó càng nhìn càng thấy sư tôn ưa nhìn.
"Ta truyền cho ngươi chút kiến thức, cảm ngộ cho tốt."
Tay phải của Lý Hiên điểm nhẹ vào trán Tần Nguyệt, một lượng lớn kiến trúc liên quan đến lĩnh vực của kiếm được truyền qua, giúp Tần Nguyệt lĩnh ngộ kiếm vực tốt hơn.
Khi truyền kiến thức, hoa văn Phượng Hoàng Lửa nơi ấn đường của Tần Nguyệt khẽ động, dường như đang tự phòng vệ theo bản năng.
Nhưng, chẳng bao lâu, hoa văn Phượng Hoàng Lửa đã lặng yên như ban đầu, không còn động đậy nữa.
Nhìn Phượng Hoàng Lửa sinh động và giống y như thật, Lý Hiên có thể cảm nhận được sức mạnh đáng sợ vô cùng đang ẩn chứa trong hoa văn này.
Loại lực lượng này có uy lực hủy thiên diệt địa, chỉ cần giải phóng hoàn toàn thì cả bầu trời đều sẽ bị luồng sức mạnh này bao phủ.
Sở dĩ Lý Hiên có loại cảm giác này thì bởi vì hắn và Phượng Hoàng Lửa có chút liên hệ, rõ ràng là do việc chiết tách huyết mạch lần trước.
Điều này cũng khiến Lý Hiên càng tò mò về huyết mạch Phượng Hoàng Lửa hơn, muốn rút lấy nhiều một chút, đáng tiếc Huyết Mạch Đề Thủ vẫn đang trong thời gian chờ hồi chiêu, hắn cần nhiều quả siêu tiến hóa hơn.
Lặng lẽ vạch ra sách lược tìm kiếm quả siêu tiến hóa, sau khi Lý Hiên truyền cảm ngộ qua cho nàng xong, hắn lại lấy lượng lớn đan dược từ trong túi Càn Khôn ra.
Những đan dược này đều là đan dược tứ giai cực phẩm của hắn, toàn bộ đều đã được thêm Tình Tự Chi Thủy, hiệu quả vô cùng phi phàm.
Chương 377: Đầu mối tiên kiếm
Chương 377: Đầu mối tiên kiếm
Nhưng Lý Hiên vẫn không yên tâm, quyết định đưa thêm nhiều món đồ bảo mệnh cho Tần Nguyệt hơn, sau này nàng ở bên ngoài cũng có thể an toàn hơn.
Nghĩ đến điều này, Lý Hiên ngắm nhìn Tần Nguyệt đang nhắm mắt hấp thụ kiến thức, hắn đứng dậy đi ra khỏi tầng hầm, đến phòng ngủ mở trận pháp ra.
Chốc lát sau.
Lý Hiên cầm một bình ngọc nhỏ và một hộp ngọc đi ra ngoài, trên hai vật phẩm này đều khắc chằng chịt trận pháp, để bảo vệ đồ vật bên trong.
Trong bình ngọc nhỏ là máu của hắn, máu có hiệu quả điều trị thần thánh, có thể chữa trị hầu hết các loại tổn thương, ngoại trừ tổn thương linh hồn.
Còn về hộp ngọc.
Bên trong có một miếng thịt tươi, một miếng thịt có thể kéo dài và bổ sung thọ mệnh.
Nếu như sau này Tần Nguyệt dùng một đại chiêu cấm kỵ nào đó, tiêu hao thọ mệnh, vậy thì miếng thịt tươi này sẽ trở thành thủ đoạn bảo mệnh của Tần Nguyệt, có thể bổ sung thọ mệnh và sinh cơ mà nàng đã tiêu hao.
"Vạn Thọ Chiến Thể thật sự quá mạnh, ngay cả bản thân ta cũng phải dùng một lượng sức mạnh khá lớn mới có thể lưu lại vết thương trên cơ thể ta, hơn nữa tốc độ lành lại của vết thương siêu nhanh."
Nhìn cánh tay trái nguyên vẹn không có chút tổn thương, nhìn làn da trắng nõn đó, Lý Hiên lắc đầu, quay người trở lại tầng hầm, lại ngồi trước mặt của Tần Nguyệt, đợi nàng tỉnh lại.
Ngồi đối diện với Tần Nguyệt trong khoảng cách gần như vậy, Lý Hiên phát hiện Tần Nguyệt đã thật sự trưởng thành rồi, nàng xinh đẹp hơn, giống như là một tiểu tiên nữ bước ra từ trong tranh vậy.
Đặc biệt là hoa văn Phượng Hoàng Lửa đó, nó mang đến cho nàng một nét đẹp cuốn hút khác biệt, điều này khiến Lý Hiên nhịn không được mà nhìn thêm mấy lần.
Cũng vào lúc này.
Cuối cùng Tần Nguyệt cũng tỉnh lại.
Ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt khác lạ của Lý Hiên, kiểu ánh mắt đó giống như ánh mắt khi nam nhân nhìn nữ nhân vậy, điều này cũng khiến trái tim Tần Nguyệt đập nhanh hơn.
Nhưng vừa nghĩ đến nhịp tim của hai người đang đồng bộ, trong nháy mắt, gương mặt nhỏ trắng nõn của Tần Nguyệt tức khắc đỏ ửng, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Bầu không khí tại nơi này biến đổi, có chút kỳ quái. Lý Hiên cũng dần cảm nhận được, hắn ho nhẹ một chút, đưa đồ tốt đã chuẩn bị xong cho Tần Nguyệt.
"Những cái này cho ngươi, phía trên đã viết cách sử dụng, ngươi phải nhớ cho kỹ, những thứ này là thủ đoạn bảo mệnh."
Lý Hiên đưa hết những đồ này cho Tần Nguyệt trong một lượt, cũng xóa tan đi bầu không khí kỳ lạ tại đó.
"Ừm, cảm tạ sư tôn."
Tần Nguyệt ngoan ngoãn nhận lấy những thứ này.
Khi nhận lấy đồ, bàn tay nhỏ non mềm của nàng không cẩn thận đụng phải tay của Lý Hiên, trái tim nàng lập tức rộn ràng, sau đó lại nhớ đến ánh mắt ban nãy của Lý Hiên.
"Ngươi sắp xếp lại kiến thức trong đầu cho tốt, sau khi sắp xếp xong thì ta sẽ tiếp tục truyền kiến thức mới cho ngươi. Trận pháp, luyện đan và luyện khí đều phải học." Lý Hiên nghiêm túc nói.
"Vâng, Nguyệt Nhi biết rồi."
Tần Nguyệt vội vàng gật đầu, nhưng đầu nhỏ cứ ong ong, hoàn toàn không nhớ Lý Hiên đã nói gì, ngược lại cứ nghĩ về cảnh tượng bị Lý Hiên nhìn chăm chăm vừa nãy.
Ánh mắt như thế thật sự khiến Tần Nguyệt cảm thấy xấu hổ, cũng thầm cảm thấy vui mừng một chút.
'Ting! Đệ tử Lục Trường Sinh của ngài đã thành công đột phá đên Trúc Cơ trung kỳ, phần thưởng của ngài: Phong linh căn cực phẩm tiến giai thành tuyệt phẩm.'
'Ting! Huyết Phân Thân ở đại lục thần bí của ngài cuối cùng đã tìm ra địa điểm của bí cảnh tiên khí, bắt đầu thử dẫn dắt Lục Trường Sinh tiến vào bí cảnh tiên khí.'
Âm thanh nhắc nhở máy móc vang lên trong đầu, Lý Hiên không khỏi nhớ đến Mệnh Vận Chi Thư.
Trên cuốn sách này đã ghi chép lại rất nhiều sự kiện và cơ duyên mà Thiên Mệnh Chi Tử nên có được.
Bây giờ con đường của hai người Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ đi cũng khá ổn, chỉ có mỗi Lục Trường Sinh là hơi chệch hướng, cơ duyên nên có được tiên khí vẫn chưa đạt được.
May mà Huyết Phân Thân của hắn đã tìm thấy bí cảnh tiên khí, có thể giúp Lục Trường Sinh trở về đúng con đường của mình, Lý Hiên cuối cùng cũng yên tâm.
"Sư tôn, chúng ta đi thành Bạch Dương được không? Chính là nơi trước đây ngài thu ta làm đệ tử, ta muốn đến xem nơi đó một chút, sẵn tiện thăm căn nhà nhỏ của ta luôn."
Tần Nguyệt nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt to tròn nhìn Lý Hiên với sự mong đợi.
"Được."
Lý Hiên không chút do dự mà gật đầu đồng ý, giai đoạn này Nam Vực khá ổn định, đợt tai họa thứ tư vẫn chưa đến, hắn cũng có thể thả lỏng chút.
"Cảm ơn sư tôn."
Tần Nguyệt vui mừng không thôi, bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay to của Lý Hiên theo bản năng. Năm xong rồi lúc này nàng mới phản ứng lại, gương mặt nhỏ bé đỏ ửng lên.
Nhưng nàng không buông tay ra mà cùng Lý Hiên bước ra khỏi sơn trang Tị Thế, giống như là thần tiên quyến lữ, bay về phía thành Bạch Dương.
Đại lục thần bí.
Lục Trường Sinh bước ra khỏi thành Toái Thạch, trên lưng vác theo hai thanh kiếm. Hắn sải bước đi trên quan đạo ngoài thành, đồng thời, đôi mắt của hắn cũng nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, truyền âm nói.
"Hắc Hoàng, những lời ngươi nói khi nãy là thật sao? Những người mặc hắc bào đó thật sự có thông tin của tiên kiếm sao?"
"Đúng, mấy người mặc hắc bào đó lén lén lút lút tụ lại với nhau, tiến vào một tầm hầm ẩn nấp, còn mở trận pháp nhị giai, đề phòng việc bị người khác nhìn thấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận