Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 382. Chương 382: Tham Tầm Tiên Kiếm

Chương 382. Chương 382: Tham Tầm Tiên Kiếm
"Lại chuyển chủ đề, ta nói cho ngươi biết, ta mạnh hơn sư tôn ngươi nhiều, ví dụ như tiên kiếm lần này, mặc dù có người mặc áo đen nhúng tay, nhưng công lao của ta cũng không nhỏ đâu."
Hắc Hoàng tiếp tục lải nhải, nhắc đến công lao của mình như một lão già lải nhải, cảm thấy bản thân quan trọng hơn Lý Hiên.
Trong hình thức lải nhải như thế.
Cuối cùng Lục Trường Sinh cũng đi ra khỏi bí cảnh, quan sát bên ngoài với tinh thần cảnh giác.
Nhưng người mặc hắc bào không hề xuất hiện, không một ai, thậm chí ngay cả một con động vật cũng không.
Điều khác biệt duy nhất là mùi máu càng nồng hơn.
"Kỳ lạ, người mặc hắc bào vậy mà lại không xuất hiện, quá kỳ lạ." Hắc Hoàng nghi ngờ.
"Quả thật rất kỳ lạ, nhưng sao mùi máu lại càng ngày càng nồng như vậy, từ hướng đông nam bay đến, chúng ta đi xem thử chứ?" Lục Trường Sinh nói.
"Mùi máu? Để ta dùng thần thức kiểm tra."
Nói xong, Hắc Hoàng mở thần thức mạnh mẽ của mình ra, quét về phía đông nam, sau đó hắn trầm mặc, một lúc lâu sau cũng không nói chuyện.
"Hắc Hoàng, ngươi sao vậy? Tại sao không nói gì?" Lục Trường Sinh nghi ngờ.
"Ngươi qua bên kia xem thử đi, bên đó phát sinh sự kiện thú triều tấn công thành trì, ta nhìn thấy một vài mảnh vụn của hắc bào trong số lượng lớn thi thể của sinh vật ô nhiễm." Hắc Hoàng âm u nói.
"Mảnh vỡ hắc bào?"
Lục Trường Sinh hơi sững sờ, vội vàng phi về hướng đông nam.
Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, bay đi một hồi đã đến nơi, hắn nhìn thấy thi thể của sinh vật ô nhiễm đầy khắp núi đồi.
Mà đối diện với thi thể của sinh vật ô nhiễm là một tiểu thành nhỏ đổ nát.
Lúc này cổng tiểu thành mở ra, rất nhiều bách tính bước ra khỏi tòa thành với đôi mắt ửng đỏ, ai ai cũng tìm kiếm mảnh vỡ hắc bào trong đống thi thể của sinh vật ô nhiễm.
Nhìn thấy cảnh tượng như thế, Lục Trường Sinh vô cùng ngạc nhiên.
Tầm mắt hắn tập trung bào một lão bá nhợt nhạt, lão bá này là tu sĩ Luyện Khí tầng ba, vô cùng yếu ớt.
Nhưng lão bá yếu ớt như vậy lại là người mạnh nhất trong tòa thành này, hắn là người đứng đầu cả đội ngũ.
Lúc này, lão bá tóc bạc đang dẫn theo rất nhiều người tìm kiếm mảnh vỡ hắc bào trong đống thi thể, tìm kiếm từng khu vực một.
Sau đó cẩn thận đặt những mảnh vỡ của hắc bào này vào trong một chiếc quan tài quý giá.
Trong lòng Lục Trường Sinh có suy đoán, hắn vội vàng bay đến trước mặt lão bá, hỏi.
"Lão bá, có thể nói cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra ở đây được không? Những hắc bào vỡ vụn này là sao vậy?"
Lão bá tóc bạc nhìn Lục Trường Sinh một chút, cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của hắn, thở dài thật sâu, lão nói.
"Hắc bào vỡ vụn là di vật mà ân nhân của chúng ta để lại."
"Di vật? Chẳng lẽ là?" Vẻ mặt Lục Trường Sinh nghiêm túc.
"Đúng vậy, chúng ta gặp phải thú triều của sinh vật ô nhiễm, đối diện với tai họa đáng sợ, chúng ta không thể cản nổi, chẳng mấy chốc là thành sẽ phá người sẽ vong.”
“Vào thời khắc mấu chốt, năm người mặc hắc bào đã xuất hiện, bọn họ đã đứng cản trước cổng thành trong sự tuyệt vọng của chúng ta, cương quyết ngăn cản thú triều vô biên vô tận.”
“Nhưng bọn họ chỉ có năm người, mà thú triều lại đông như thủy triều, hai bên chiến đấu rất lâu, cuối cùng từng người mặc hắc bào bị thương nặng, đứng bên bờ cái chết.”
“Sau đó. Có người mặc hắc bào đã xông vào trung tâm thú triều ngay khi gần chết, chọn cách thức thảm thiết nhất là tự bảo để nổ tung mang lớn thú triều.”
“Tiếp đó người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư, chỉ cần đến khi người mặc hắc bào sắp chết thì bọn họ sẽ xông vào trong thú triều và chọn phương thức tự bạo thảm thiết nhất.”
“Trải qua bốn lần tự bạo liên tiếp, số lượng thú triều bị nổ đã giảm mạnh, phân tán khắp nơi, những sinh vật ô nhiễm này khó khăn lắm mới tập hợp lại, muốn tiến công thêm lần nữa. Nhưng người mặc hắc bào thứ năm đã xông vào, cũng lựa chọn tự bạo như vậy, đánh tan hoàn toàn thú triều.
“Sinh vật ô nhiễm thương vong nặng nề tan rã hết, chạy vào trong rừng rậm không dám ra. Cuối cùng nguy cơ của thành trì đã được giải trừ, nhưng năm vị ân nhân cũng không trở lại nữa.”
“Điều mà chúng ta có thể làm được là thu nhặt lại di vật của bọn họ, an táng long trọng cho năm ân nhân, dụng mộ, chôn cất quần áo và di vật của bọn họ." Lão bá tóc bạc thở dài.
"Hóa ra là như vậy!"
Khi nghe thấy những lời này, Lục Trường Sinh lập tức lộ vẻ xúc động, hắn không dám tin đám người mặc hắc bào lại nghĩa hiệp như thế, thà tử chiến cũng muốn cứu lấy một tòa thành nhỏ bé.
Nên biết, loại hành động như thế, cho dù là Thiên Mệnh Chi Tử như hắn cũng không làm đến vậy.
Trong chiếc nhẫn.
Hắc Hoàng cũng chấn động, trước đó hắn vẫn luôn nghi ngờ người mặc hắc bào có âm mưu, muốn cướp đoạt tiên kiếm.
Nhưng ai có thể ngờ được.
Năm người mặc hắc bào này lại vì bách tính bình thường mà anh dũng tử trận, còn dùng phương thức tự bạo thảm khốc nhất.
Hành động anh dũng như thế, cử chỉ trung nghĩa như thế, cho dù là Hắc Hoàng từng trải cũng phải cảm động trước điều này.
"Không ngờ, người mặc hắc bào lại nhân nghĩa như vậy, người như thế tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện giết ngươi, bọn họ thật sự đang giúp ngươi. Là ta đã trách nhầm bọn họ, không nên nói bọn họ có âm mưu." Hắc Hoàng thấp giọng nói, tâm trọng cũng rất nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận