Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 441. Hồng phúc tề thiên

Chương 441. Hồng phúc tề thiên
Vì để đi từ Nam Vực đến thành Nam Quảng, bọn họ đã phải trả một cái giá rất lớn mới mời được đại tu sĩ Nguyên Anh của Hắc Tâm Tông ra tay, dẫn bọn họ đến nơi này.
Nhưng không ngờ rằng, ở nơi này vậy mà lại gặp được người của Nam Vực, hơn nữa khẩu âm quả thực là rất giống.
Điều này đủ để chứng minh quyền thế của đối phương không hề thua kém bọn họ, thậm chí còn đáng sợ hơn bọn họ. Vì vậy lão bộc vội vàng cúi người nói.
“Tiền bối, thiếu gia nhà ta có chỗ nào mạo phạm vẫn mong được thứ lỗi. Ta thay mặt….Hả?”
Lão bộc sững sờ, vì ngay khoảnh khắc nhìn vào đối phương, người nọ đã biến mất, và thiếu gia bên cạnh hắn cũng vậy
Thậm chí ngay cả cơ thể hắn cũng xuất hiện giữa đại dương, cả khung cảnh ấy chỉ có mình hắn.
“Đây là? Huyễn thuật! Hắn phát hiện ra ta lén truyền tin rồi!”
Biểu cảm của lão bộc vô cùng nghiêm trọng, cẩn thận quan sát xung quanh, rất nhanh đã xác nhận là bản thân đang trúng huyễn thuật.
“Phù! Vì không biết bản thân đã trúng phải huyễn thuật nên những người trúng huyễn thuật thường rơi vào huyễn thuật trong thời gian dài.”
“Bây giờ ta đã biết rồi. Điều này đủ để chứng minh rằng uy lực của huyễn thuật không mạnh là bao, cũng dễ dàng phá giải hơn.”
Lão bộc thở nhẹ một hơi, cảm thấy phá giải huyễn thuật này không khó, hơn nữa vì có nghiên cứu nhất định về huyễn thuật nên hắn có lòng tin tuyệt đối rằng sẽ phá được huyễn thuật này.
Mang theo sự tự tin như vậy, hắn bắt đầu nghiên cứu, thử giải trừ huyễn thuật trong sự mong đợi.
Sau nửa giờ.
Biểu cảm của lão bộc bắt đầu tối đi, hắn lau mồ hôi lạnh trên đầu và nói.
“Đây là loại huyễn thuật gì vậy? Sao mà sống chết gì cũng không giải được? Rõ ràng là ta đã xác định được mình đang chìm trong huyễn thuật, sao lại vẫn không mở được? Đáng chết, ta vẫn không tin.”
Lão bộc tiếp tục bận rộn, nỗ lực giải trừ ảo thuật.
Một giờ sau.
Biểu cảm trên gương mặt lão bộc đen đi nhiều hơn, căm hận hét lớn, hắn bay loạn như một con ruồi không đầu, cố gắng tìm kiếm điểm cực hạn của huyễn thuật, nhưng vẫn không tìm được.
Một ngày sau.
Lão bộc đã từ bỏ rồi, trực tiếp ngồi bệt dưới đất thở dài một hơi, đợi Gia chủ đến cứu viện.
“Sớm biết đối phương lợi hại như vậy, ta đây không nên tự ý âm thầm truyền tin. Kết quả, không những không thành công, còn khiến đối phương tức giận. Giờ thì đúng là phiền toái.”
Lão bộc thầm lẩm bẩm, rất hối hận về hành động hấp tấp của bản thân. Cảm thấy nếu bản thân hắn thành tâm hối lỗi thì nói không chừng đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Đáng tiếc thiên hạ không có thuốc hối hận, hắn chỉ có thể chờ đợi.
Bên ngoài huyễn thuật.
Lý Hiên đã xách thằng nhóc mập đi. Trong tiếng hét như giết lợn của nhóc mập, hắn đi đến cửa nhà một nông hộ.
“Ta đã phong tỏa tu vi của ngươi, sau này ngươi sống chung với gia đình này, ăn uống, ngủ nghỉ, làm việc, còn phải kiếm tiền.”
“Tất cả tiền của ngươi tiêu đều phải do chính ngươi kiếm ra, nghe hiểu chưa?” Lý Hiên trầm lặng nói.
“Nghe không hiểu. Tốt hơn hết là ngươi nên thả ta đi, nếu không gia gia ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.” Sắc mặt nhóc béo đỏ bừng nói.
“Vậy sao?”
Lý Hiên mỉm cười rồi tiếp tục nói: “Nếu như ta thật sự là người xấu thì những câu ngươi vừa nói đã đủ để giết ngươi rồi.”
“Ngươi không dám. Gia gia ta là người tu tiên rất mạnh, ngươi dám động vào ta, cẩn thận hắn sẽ đánh chết ngươi.” Tiểu Bàn Tử tức giận nói.
“Quả nhiên là thằng quỷ nhỏ, vẫn nên đánh một trận.”
Linh lực của Lý Hiên bắt đầu dâng lên, hóa thành một cánh tay lớn. Bàn tay bắt lấy thằng nhóc mập máp, thẳng tay đập mạnh xuống mặt đất.
Bộp, bộp, bộp.
Âm thanh nặng nề vọng lại, thằng nhóc mập chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nỗi đau khó chịu đựng nổi từ cơ thể truyền tới, cuối cùng xuất hiện trên mặt.
“Ái! Đau chết ta rồi, mau buông tay, mau buông tay ra. Bị đánh rồi, đau quá đi.”
Thằng nhóc mập gào khóc thảm thiết, đau đến nhe răng trợn mắt, đặc biệt là mũi cũng bị đánh đến chảy cả máu, hắn đau đến mức hai mắt đẫm lệ.
“Cảm thấy đau chưa? Thế giới chính chính là thế này đấy, ác nhân cầm quyền, bọn chúng tùy ý sát hại người bình thường, bắt nạt kẻ yếu.”
“Mà yêu ma quỷ quái còn ác hơn kẻ ác vô số lần. Gặp phải ác nhân ngươi vẫn còn cơ hội sống, nhưng gặp phải yêu ma quỷ quái thì ngươi chỉ có một con đường duy nhất, đó là chết.”
Lý Hiên âm u nói, đồng thời cũng cảm thấy khá bất ngờ, bởi vì thằng nhóc mập mạp bị thương nhẹ hơn so với tưởng tượng của hắn.
Trong quá trình Lý Hiên đập, thằng nhóc mập mạp rất may mắn mà tránh được mặt đất cứng rắn, trái lại chỉ đập phải chỗ đất xốp mềm.
Nên biết là bản thân Lý Hiên cũng chỉ tùy tiện đập hắn một trận, cũng không để ý xem mặt đất cứng hay mềm, nhưng chính hắn lại bị ảnh hưởng trong vô hình, điều này đúng là khiến hắn bất ngờ.
Hồng phúc tề thiên, bốn chữ này xuất hiện trong đầu Lý Hiên. Dễ thấy, cho dù đang ở trong trạng thái ngủ đông, thằng nhóc mập cũng có được sự tăng cường đặc biệt.
“Được rồi, vào trong sinh sống cùng với người của gia đình này, đợi ngươi hiểu được sự đau khổ của bách tính ta sẽ đưa ngươi rời đi, đồng thời cũng tặng ngươi một phần đại lễ.” Lý Hiên thâm trầm nói.
“Được, được, được, ta đi, ta đi.”
Thằng nhóc mập bị đánh đến mặt mày bầm dập đâu còn dám kêu la, trong nháy mắt trở nên thật thà nghe lời mà đi vào nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận