Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 578. Hòa Hợp Với Hàn Băng của Lý Hiên (2)

Chương 578. Hòa Hợp Với Hàn Băng của Lý Hiên (2)
Cuối cùng.
Tuyết Nhu chỉ có thể bất lực quay trở lại, hồn vía trên mây nói.
"Thất bại, nó nói trái cây là sinh mệnh của nó, không cho bất cứ ai, dù có giết nó cũng đừng mong lấy được trái cây của nó."
"Vậy sao, thế thì thật là đáng tiếc." Sau khi nghe vậy thì Tuyết Kỳ vô cùng thất vọng.
"Để ta qua đó thử xem sao." Để lại một câu, Lý Hiên sải chân bước về phía cây Băng Quả Thụ.
"Không được, ngươi là người, không thân thiết với băng tuyết, tiểu tuyết thú sẽ tấn công ngươi, chưa biết chừng nó sẽ kéo đông đảo tuyết thú lớn đến vây công."
Tuyết Nhu vội vàng mở miệng, lo lắng muốn ngăn cản.
Nhưng Lý Hiên đi quá nhanh, hắn chí còn cách Băng Quả Thụ không xa.
Và lúc này.
Con sóc nhỏ trên cây tuyết quả đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đăm đăm nhìn thẳng vào Lý Hiên.
Ngay sau đó.
Con sóc nhỏ ôm lấy trái băng rồi lao ra, xông thẳng về phía Lý Hiên.
"Xong rồi, tiểu tuyết thú cư nhiên chủ động công kích, hiện tại thì phiền toái thật rồi!"
Tuyết Nhu cảm thấy mọi chuyện sắp trở nên nguy hiểm, nàng lo lắng mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ nên vội vàng chạy đến giải thích với con sóc nhỏ.
Tốc độ của nàng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lao đến bên cạnh Lý Hiên, ngay khi nàng định cất lời giải thích.
Con sóc nhỏ trắng như tuyết cũng đã chạy đến, nó đứng dưới chân Lý Hiên.
Sau đó.
Con sóc nhỏ kêu vài tiếng, hai móng nhỏ giơ cao trái băng lên, hướng về phía Lý Hiên, dáng vẻ đó thể hiện rõ là đang tặng cho Lý Hiên.
Một cảnh như vậy, một khung cảnh như thế, ngay lập tức khiến Tuyết Nhu và Tuyết Kỳ choáng váng.
Hai cô nương dễ thương nhìn cảnh tượng khó tin này, nhìn đến trợn tròn hai mắt.
"Sao... Sao có thể? Vậy mà nó lại tặng trái cây của mình cho Lý Hiên tiên sinh! Tỷ tỷ, ngươi mau nhìn kìa."
"Nhìn thấy, thật không thể tin được. Vừa rồi ta còn trao đổi đồ ăn ngon với nó, nó sống chết không chịu đổi, còn nói không ai có thể lấy đi trái cây của nó."
"Kết quả thì hay rồi, nó lại chủ động tặng trái cây của mình cho Lý Hiên tiên sinh, ta đang nằm mơ đúng không?"
"Rõ ràng chúng ta là bộ tộc Tuyết Nữ, trời sinh đã có lực tương tác với hàn băng, tại sao nó không cho chúng ta trái cây, trái lại còn tặng trái cây cho Lý Hiên tiên sinh?"
"Mấu chốt là chúng ta trao đổi đồ vật, nhưng Lý Hiên tiên sinh còn chưa cần thể hiện gì, con sóc nhỏ đã chủ động tặng trái cây rồi, thật quá khó tin."
"Đúng vậy, ta cảm thấy cách bước ra cửa của chúng ta ngày hôm nay có chút không đúng, cảnh tượng trước mắt này quả thực là khác thường, đời này ta chưa từng được chứng kiến cảnh tượng thế này."
Tuyết Nhu và Tuyết Kỳ nhìn đến mông lung, đầu óc ong ong, đầu óc dù thế nào cũng không thể vận chuyển được.
Mà lúc này Băng Huyên Nhi trong lòng Lý Hiên cũng đang chăm chú quan sát Lý Hiên bằng đôi mắt xinh đẹp của mình, sự ngạc nhiên trên khuôn mặt nhỏ bé của nàng hoàn toàn không thể giấu được.
"Chít chít chít!"
Thấy Lý Hiên không muốn trái cây, con sóc nhỏ vội vàng dụi cái đầu nhỏ của nó lên ống quần Lý Hiên, hai cái chân ngắn ngủn của nó muốn nhảy lên, nhưng kết quả là nó loạng choạng té ngã.
"Cảm ơn ngươi, sóc nhỏ."
Lý Hiên nâng con sóc nhỏ lên bằng linh lực, di chuyển nó đến trước mặt mình.
"Chít chít chít!"
Con sóc nhỏ hoạt bát, trước hết là đưa trái cây cho Lý Hiên, sau đó móng vuốt nhỏ chỉ về phía cây Băng Quả Thụ, như thể đang nó đằng đó vẫn còn nhiều.
Cảnh như vậy khiến Tuyết Nhu và Tuyết Kỳ vừa tỉnh táo lại một lần nữa ngơ ngác đứng yên tại chỗ, bất động như thể đã hóa đá.
Quả lực là sống bao nhiên năm như vậy nhưng bọn họ chưa từng nhìn thấy khung cảnh nào như vậy, bọn họ cảm thấy mình không phải là thành viên của bộ tộc Tuyết Nữ, Lý Hiên mới là người của bộ tộc Tuyết Nữ.
Không còn cách nào, con sóc nhỏ phớt lờ bọn họ. Thay vào đó, nó thân thiết với Lý Hiên, chuyện này quả thực là khiến các nàng hoài nghi cuộc đời.
"Đi, đi hái trái cây, các ngươi hái giúp ta."
Lý Hiên nhìn về phía Tuyết Kỳ và Tuyết Nhu, ra hiệu bảo các nàng giúp đỡ, bởi vì hắn ôm Băng Huyên Nhi, không muốn ảnh hưởng đến nàng.
"Ồ ồ."
Hai cô nương đáng yêu lập tức gật đầu, ngơ ngác đi về phía Băng Quả Thụ.
Sau đó.
Con sóc nhỏ trước đó vẫn luôn từ chối bọn họ lại chủ động bò lên cây và đưa trái cây cho bọn họ, ra hiệu cho bọn họ giao nó cho Lý Hiên.
Một màn như vậy lại khiến hai cô nương đáng yêu ngơ ngác đứng yên, mãi đến khi bị con sóc nhỏ ném hai trái cây vào người mới tỉnh táo.
Cứ như vậy, Tuyết Nhu và Tuyết Kỳ mơ hồ giúp hái trái cây, nhưng sau khi hái được hơn một nửa thì đã bị Lý Hiên bảo ngừng lại.
"Được rồi, cứ thế đi." Lý Hiên ra hiệu, định để lại cho sóc con một chút.
"Chít chít chít!"
Con sóc nhỏ nhảy lên, ý bảo có hái hết toàn bộ trái cây cũng không thành vấn đề.
"Phần còn lại ngươi giữ đi, ta không cần nhiều như vậy."
Sau khi nói xong, Lý Hiên trực tiếp kéo con sóc nhỏ đến chỗ mình bằng linh lực, sau đó dùng tay trái điểm nhẹ lên trán sóc nhỏ.
Rắc!
Tiếng băng tuyết vỡ vụn đột nhiên vang lên, sau đó mọi thứ trở lại yên tĩnh.
Tuyết Nhu và Tuyết Kỳ ngờ vực nhìn cảnh này, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Có điều, đúng lúc này.
Con sóc nhỏ vèo cái chạy đi thật xa, trong phút chốc, nó đã nhảy được vài ngàn thước, nhanh chóng lăn trên tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận