Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 211. Chương 211: Tự Bạo hết rồi

Chương 211. Chương 211: Tự Bạo hết rồi
Chỉ là, vào lúc này.
Ngay khi bọn chúng đang phấn khích vô cùng.
Đột nhiên, hư ảnh đại thụ lại chấn động một chút, dáng người trở nên nhỏ đi một vòng.
Đương nhiên sự thay đổi đột ngột này không giấu được các hư ảnh.
Hắc Mã lập tức hỏi: "Sao vậy?"
"Xảy ra chuyện rồi, thể phân tách đầu tiên của ta chết rồi!" Hư ảnh đại thụ tức giận nói.
"Chết rồi? Sao có thể?" Hắc Mã hỏi.
"Thể phân tách gặp phải loài người không cần mạng sống, bị những người này tự bạo, cưỡng ép nổ chết rồi, loài người kỳ này đều điên cuồng vậy sao?"
"Nổ chết rồi? Bị loài người?" Bạch Dương vội vàng hỏi.
"Đúng, thể phân tách của ta giáng lâm thông qua một giáo đồ của Quỷ Thần Giáo, vốn dĩ muốn đến một thôn nhỏ lén ăn con người để phát triển, kết quả nửa đường gặp phải một tên lo chuyện bao đồng, khó khăn lắm mới đánh cho hắn bị thương nặng, kết quả tên đó tự bạo, mấu chốt là sau đó lại có mấy chục người đến nữa. Những tên này chẳng nói chẳng rằng xông lên tự bạo, trực tiếp nổ nát thể phân tách của ta, đáng chết! Nó mới vừa giáng sinh, vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh mà!"
Hư ảnh đại thụ tức giận phát ra âm thanh khàn khàn, thân cây to lớn vặn vẹo điên cuồng, thề rằng nhất định sẽ báo thù rửa hận, giết chết hết toàn bộ đám người lo chuyện bao đồng.
Nhưng kẻ địch đều tự bạo hết rồi, ngay cả mục tiêu báo thù cũng không có, chỉ có thể tức giận, trong lòng không khỏi phẫn nộ một cách điên cuồng.
Khoảnh khắc này.
Nơi này chìm vào im lặng.
Mọi người dùng ánh mắt kỳ lại nhìn đại thụ, chân trước đại thụ vừa mới tự tin nói xong thì chân sau đã bị nổ chết, kết quả này thật sự là khiến người ta cạn lời.
Điều này cũng khiến cho mọi người không biết nên nói gì hơn, nhất thời tất cả những kẻ đang có mặt đều rơi vào trầm mặc.
"Tiếp tục giáng lâm đi, ta không thể rời khỏi khu vực đặc thù, chuyện này chỉ có thể dựa vào ngươi." Âm thanh rung trời của hư ảnh hình rồng vang lên.
"Ta biết rồi, thể phân tách của ta sẽ tiếp tục giáng lâm, đến nơi càng hẻo lánh hơn, sẽ không dễ dàng gặp lại mấy kẻ loài người thích lo chuyện bao đồng nữa." Hư ảnh đại thụ yếu ớt nói.
"Vậy thì như thế đi, tan họp."
Oành!
Không gian hư ảnh tiêu tan.
Ý thức của hư ảnh Hắc Mã lại trở về rừng rậm Hắc Mã, nó nhìn những tên biến thái đội đấu lạp đang điên cuồng chiến đấu xung quanh rừng rậm.
"Đợi đi, sớm muộn gì ta cũng sẽ báo thù." Hư ảnh Hắc Mã âm thầm thề, hư ảnh biến mất.
Khu quặng Bạch Vân.
Ý thức của Bạch Dương cũng trở về.
Trốn trong mỏ quặng trống rỗng, đôi mắt màu máu của nó nhìn một người đội đấu lạp đang càn quét trong khu quặng mỏ, đầu Bạch Dương cười lạnh.
"Đợi khi năng lượng được gửi đến thì các ngươi đều phải chết, đều phải chết!!"

Cổng thành Hắc Mã.
Quân Hí Mệnh, đệ tử của Thần Toán môn lặng lẽ quan sát bầu trời, đồng tử màu tím nhìn hắc khí đang chậm rãi ngưng tụ lại, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
"Kỳ lạ, dựa theo tính toán của ta, nguy cơ chắc hắn là đã xuất hiện rồi mới đúng, vì sao tốc độ tụ lại của hắc khí lại trở nên chậm đi?" Quân Hí Mệnh nghi ngờ.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Thư đồng nghiêng đầu hỏi.
"Không rõ, tương lai đã trở nên mơ hồ không rõ, ta cũng không biết nữa." Quân Hí Mệnh thở dài.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.
Tiếng ngựa đi đường vang lên, Quân Hí Mệnh đi đến cổng thành xem.
Chỉ nhìn thấy, ở cổng thành, có một nữ tướng quân mặc áo giáp, cưỡi trên lưng ngựa trắng, nàng đang vác một trảm mã đao khổng lồ, bước đến trong tư thế hiên ngang, cuối cùng dừng lại bên cạnh Quân Hí Mệnh.
"Tướng công, quản gia nói gần đây ngươi giúp đỡ mọi người đã chi không ít tiền, ngươi còn tiền không? Ta kêu phòng thu chi đưa cho ngươi mười vạn lượng nhé."
"Không cần đâu, Tử Đồng Thần Toán Quân Hí Mệnh ta sao có thể dùng tiền của tức phụ được? Được rồi, trở về thôi, đói rồi."
Quân Hí Mệnh phe phẩy chiếc quạt, định rời đi.
Kết quả vẫn chưa đi được mấy bước thì đã bị nữ tướng quân vác lên ngựa, ôm trong lòng đi vào trong thành.
Quân Hí Mệnh không phản kháng được, chỉ có thể cúi đầu xuống mà ngồi.
Phía sau.
Thư đồng của Quân Hí Mệnh bước từng bước theo, đột nhiên khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười hung tợn.

Thanh Liên Tông, tầng hầm của tiểu viện U Tĩnh.
Linh khí thanh liên trên ngón tay của Lý Hiên nhấp nháy, từng đóa thanh liên xinh đẹp trổ hoa trong không trung, những thanh liên này trông rất sinh động, giống như là thật vậy.
Dưới sự bao quanh của thanh liên, một lượng lớn linh mễ tụ lại trong không trung, từ từ ngưng tụ ra linh tửu, chảy xuống đất, rơi vào trong niêu đất to lớn.
"Linh tửu sư thật sự là nghề nghiệp thần kỳ, chỉ cần sử dụng thuật linh nhưỡng là có thể nấu được linh tửu một cách đơn giản như vậy."
Lý Hiên nhìn linh tửu trong niêu đất tỏa ra mùi rượu nồng nàn, gật đầu vừa ý.
Lấy chén muỗng trong túi Càn Khôn ra, múc nửa chén nhỏ, cẩn thận nếm thử.
"Quả nhiên là ngon hơn rượu của thế giới loài người rất nhiều, hương thơm đậm đà, dư vị bất tận, quan trọng nhất là tăng cao tu vi và linh lực, nếu như thêm Tình Tự Chi Thủy vào..."
Lý Hiên nghĩ đến Tình Tự Chi Thủy, ngón tay từ từ ngưng tụ ra một chén Tình Tự Chi Thủy, đổ vào trong niêu đất rồi khuấy đều.
Nhìn linh tửu mới trong veo, Lý Hiên mong chờ nếm thử lần nữa.
Trong nháy mắt.
Linh lực trong cơ thể hắn bắt đầu tăng mạnh, tăng ít nhất hai lần so với trước đó, hiệu quả vô cùng mãnh liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận