Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 364. Lý Hiên có được huyết mạch (2)

Chương 364. Lý Hiên có được huyết mạch (2)
"Ngươi thực sự đã không còn nhỏ nữa."
Tần Bất Hối nhìn lồng ngực căng phồng của Tần Nguyệt, lại nhìn của mình, nháy mắt hơi bị đả kích, cuối cùng Tần Bất Hối nói sang chuyện khác.
"Yên tâm, ta chỉ xác nhận nhân phẩm của hắn, xem thử xem rốt cuộc hắn là người như thế nào, được không? Phải rồi, kể về sư tôn của ngươi đi!"
"Sư tôn là người tốt nhất, vô cùng cưng chiều ta, hắn cực kỳ lương thiện, luôn giúp đỡ người cần giúp.”
“Lúc ta cô đơn nhất, bất lực nhất, hắn thu nhận một người không nơi nương tựa như ta làm đệ tử, dạy ta võ công, dẫn ta đi mua trang phục mới, mua giày mới.”
“Hắn chiếu cố ta, quan tâm ta, kiếm pháp mạnh mẽ khó khăn lắm mới đạt được hắn cũng dạy cho ta, đối với ta vô cùng, vô cùng tốt."
Tần Nguyệt nhẹ nhàng nói, trước khi gặp Lý Hiên, nàng tứ cố vô thân, một mình sinh tồn nhờ đào rau dại, loại tuyệt vọng nhìn không thấy ánh bình minh kia, nàng đến bây giờ vẫn nhớ như in.
Cho nên nàng vĩnh viễn không quên được Lý Hiên, không quên được cảnh tượng Lý Hiên xuất hiện trước mặt nàng với trường đao trên lưng.
"Chỉ vậy? Ngươi đừng bị lừa, người có chút lòng dạ đều có thể làm được những điều này, nói không chừng là do hắn thấy ngươi xinh đẹp nên muốn nhận ngươi làm tiểu thiếp đấy." Tần Bất Hối nhíu mày nói.
"Không phải thế đâu, ta khi đó rất bẩn thỉu, lại có cái bớt xấu xí, sư tôn sao lại nhìn trúng ta được.”
“Hơn nữa, ngay cả Hạnh Nhi tỷ xinh đẹp như vậy mà sư tôn cũng không thích, còn nói nàng xấu xí." Tần Nguyệt phản bác nói.
"Xấu xí? Không phải chứ, Hạnh Nhi lớn lên không tệ, nhan sắc không kém ta lắm.”
“Nếu như Hạnh Nhi là xấu xí, vậy há chẳng phải ta cũng thành xấu xí?" Tần Bất Hối không tin, nói.
"Là thật đấy, chuyện này khiến Hạnh Nhi buồn rầu rất lâu, với lại sư tôn âm thầm mở rất nhiều cô nhi viện, cứu giúp rất nhiều trẻ em và người già, nếu như không phải ta ngoài ý muốn phát hiện ra, ta cũng không hề biết những thứ này."
"Thế mà lại mở rất nhiều cô nhi viện! Phương diện này của sư tôn ngươi không tệ, cho dù là giả vờ cũng đáng được tán dương." Tần Bất Hối kinh ngạc nói.
"Đương nhiên không phải giả vờ! Sư tôn đã giúp rất nhiều người, còn làm những món ăn ăn ngon nhất trên đời cho ta, ví dụ như thịt kho tàu, cực kỳ ngon."
Nghĩ tới thịt kho tàu, Tần Nguyệt nhịn không được lén nuốt nước bọt, nàng muốn ăn một bữa no nê.
"Nấu thức ăn ăn ngon?"
Tần Bất Hối lắc đầu cười, đến cấp độ này của nàng, nhân gian có mỹ vị gì là chưa nếm qua, mỹ thực trong mắt người bình thường chỉ là rác rưởi trong mắt nàng.
Thậm chí, món ăn do Linh Trù Sư dưới tứ giai nấu ra nàng cũng chẳng buồn ăn, bởi vì mỹ thực dưới tứ giai không có tư cách được nàng hưởng dụng.
Vì vậy nàng không để tâm, nói: "Nếu làm cơm ngon, có thể phát triển thành Linh Trù Sư."
"Sư tôn đã là Linh Trù Sư rồi, trước đây Băng Huyên Nhi tỷ tỷ nói sư tôn đã là Linh Trù Sư nhất giai." Tần Nguyệt ngẫm nghĩ rồi nói.
"Mới nhất giai? Thấp như vậy?" Tần Bất Hối cau mày.
"Đã không thấp, sư tôn mới trở thành người tu tiên không lâu, hơn nữa sư tôn còn biết trận pháp." Tần Nguyệt nỗ lực bảo vệ Lý Hiên.
"Được thôi, hắn quả thực là mới trở thành người tu tiên chưa được bao lâu."
Tần Bất Hối gật gật đầu nhưng vẫn coi thường Linh Trù Sư nhất giai, căn bản là nàng chướng mắt thức do do Linh Trù Sư dưới tứ giai nấu ra.
“Tần trưởng lão, ngươi thực sự muốn đến gặp sư tôn của ta sao?” Tần Nguyệt lo lắng hỏi.
“Đến nhìn xem, yên tâm, chỉ cần hắn không có tâm tư xấu xa, về sau ta sẽ không tiếp tục ngăn cản ngươi gặp hắn." Tần Bất Hối nói.
"Tốt quá rồi, nếu sư tôn biết được nhất định sẽ rất vui, chắc chắn sẽ mời ngươi ăn món thịt kho tàu mỹ vị, đi, chúng ta đến gặp sư tôn nào."
Tần Nguyệt vô cùng vui vẻ, kéo Tần Bất Hối bay về phía Thanh Liên Tông.
Không lâu sau, các nàng đến dưới chân núi Thanh Liên Tông.
Tới nơi này.
Thần thức của Tần Nguyệt lập tức tập trung vào sơn trang Tị Thế cách đó không xa, nhìn thấy Lý Hiên đang nấu mỹ thực bên trong sơn trang.
Nhìn dung mạo tuấn tú kia của Lý Hiên, vọng nhìn khí chất không linh đặc biệt kia của Lý Hiên, nhìn dáng vẻ quen thuộc đến tận xương tuỷ kia, trái tim Tần Nguyệt lỡ một nhịp, sau đó cấp tốc bay đến.
Tốc độ của nàng cực kỳ nhanh, đôi chân giẫm lên phi kiếm, nàng tức khắc lao đến sơn trang, hào vào lòng Lý Hiên với làn gió thơm hương.
"Sư tôn! Ta về rồi đây."
"Chào mừng về nhà."
Lý Hiên mỉm cười nhìn Tần Nguyệt trong lòng, nhìn nàng thấm thoát đã duyên dáng yêu kiều, trưởng thành và trở thành một tiểu mỹ nữ tuổi xuân đầy sức sống, gương mặt Lý Hiên chợt bừng tỉnh.
Nhớ lại lúc trước, cô gái nhỏ gầy yếu hắn nhìn thấy ở thành Bạch Dương, lại nhìn Tần Nguyệt hiện tại, cảm thấy sức mạnh của thời gian là đáng sợ nhất, trong vô thức ảnh hưởng đến tất cả mọi thứ.
Nhẹ nhàng xoa đầu Tần Nguyệt, Lý Hiên ngửi mùi thơm của son phấn trên người nàng, dịu dàng nói: "Sang bên này ngồi đi, ta đã nấu món thịt kho tàu ngươi thích nhất cho ngươi."
"Ừ ừ."
Tần Nguyệt gật gật cái đầu nhỏ, rồi bỗng nhiên hơi sửng sốt nói: "Sư tôn, sao ngươi biết ta trở về? Ta không hề nói cho mấy người Băng Huyên Nhi tỷ tỷ."
"Đương nhiên là vì sư tôn thần thông quảng đại rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận