Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 647. Gấu trúc dũng mãnh không sợ chết

Chương 647. Gấu trúc dũng mãnh không sợ chết
Tốc độ của Tần Lục Soái khá nhanh nên bọn họ đến bên ngoài căn cứ núi Ma Đầu cách đó hàng trăm trượng trước.
Kết quả là khi bọn họ gần đến nơi thì dần nghe thấy âm thanh nổ ầm ầm từ căn cứ núi Ma Đầu truyền đến, hơn nữa âm thanh ngày càng lớn, tiếng ồn thế khiến mọi người vô cùng hoang mang.
Đợi sau khi bọn họ đến gần căn cứ thì nhìn đông đảo loài gấu với hai màu trắng đen đan xen nhau đang điên cuồng tấn công căn cứ, xông vào tấn công như điên cuồng.
Thực lực của chủng loại sinh vật này đều là Kim Đan đỉnh phong mà thôi, theo lý mà nói thì chúng căn bản không dám tiến công vào căn cứ Nguyên Anh kỳ của tà ma mới đúng.
Nhưng bây giờ, quả thật bọn nó đang tấn công.
Mấu chốt là những sinh vật này vô cùng điên cuồng, khi sắp chết sẽ tự bạo ngay tại chỗ, tạo thành thương vong không nhỏ cho tà ma, chuyện này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.
"Các ngươi nhìn trận pháp xung quanh núi Ma Đầu đi, vậy mà lại bị phá giải hết rồi." Có Trận Pháp Đại Sư chỉ vào trận pháp xung quanh và hét lên.
Trước đó, có thể Nhân tộc sẽ xuất hiện thương vong, nguy hiểm lớn nhất chính là trận pháp, các tà ma hoàn toàn có thể tấn công Nhân tộc trong trận pháp, tạo ra thương vong cho Nhân tộc.
Nhưng mà bây giờ.
Nhìn thấy trận pháp tan nát, Nhân tộc trừng to hai mắt, niềm vui mừng không kể xuất hiện trong lòng tất cả mọi người.
Không có trận pháp, thương vọng của bọn họ sẽ giảm đi nhiều, càng chưa kể một đám sinh vật loài gấu đang tấn công vào căn cứ tà ma nữa.
"Các ngươi mau đến xem, những con gấu hai màu trắng đen này lại còn tinh thông chiến thuật đánh hội đồng." Có người vội vàng nói.
"Quả thật là phi thường, nhưng tự bạo của chúng nó còn đáng sợ hơn, tại sao những con gấu hai màu trắng đen này lại điên cuồng tiến công căn cứ của tà ma vậy? Tại sao động bất động là lại tự bạo thế?"
Mọi người sững sờ, không rõ đây là tình huống gì, nhưng bọn họ không dám nán lại quá lâu, vội vàng tranh thủ lao đến tấn công nhân lúc hỗn loạn.
Rất nhanh.
Trận chiến oanh liệt nổ ra, hai bên bắt đầu cuộc chiến sống còn, thường xuyên có sinh vật đột ngột tự bạo, nổ đến mức đám tà ma gào rống liên hồi.
Nhưng có điều số lượng tà ma của núi Ma Đầu quá đông đảo, cho dù bị Nhân tộc và sinh vật gấu hai màu trắng đen liên hợp tấn công thì bọn chúng vẫn thể hiện sức chiến đấu đáng sợ, chiến đấu với Nhân tộc như bị điên.
Cuộc chiến giữa hai bên càng ngày càng điên cuồng, tà ma tự biết sẽ phải chết cũng lựa chọn tự bạo đã mang đến áp lực to lớn cho các cường giả Nhân tộc.
Vì để bảo vệ sinh lực, cường giả Nhân tộc bị thương nặng bắt buộc phải rút lui khỏi trận chiến, điều này cũng khiến thời gian chiến đấu của hai bên kéo dài, dù cho Nhân tộc vẫn đang chiếm ưu thế.
Cũng vào lúc này.
Đại quân mênh mông của Nhân tộc từ nơi xa cấp tốc vọt đến, xông thẳng vào trận chiến, tham gia chém giết tà ma.
Sự xuất hiện của bọn họ, chỉ trong phút chốc đã lần lượt đẩy lùi tà ma, khiến chúng thương vong nặng nề.
"Thất đệ, tại sao giờ các ngươi lại trở lại? Sao không tấn công căn cứ núi Tội Nghiệt?" Tần Lục Soái nhìn thấy cảnh tượng này thì cau chặt đôi mày, hắn hỏi.
"Lục ca, phía căn cứ núi Tội Nghiệt... bên đó không còn nữa." Tần Bất Hối nói, trả lời thay cho Thất ca.
"Không còn nữa là sao? Ý là gì?"
"Sau này rồi nói, giết địch trước đã!"
Tần Thất Soái lớn tiếng nhắc nhở, cả người đang điên cuồng chém giết trong đám tà ma như một con mãnh hổ, dùng thực lực mạnh mẽ, cứng rắn mà giết khiến cho tà ma chịu tổn thất nặng nề.
Nhưng Tần Thất Soái không quá vui mừng, thay vào đó, hắn ngoái đầu ngước nhìn về phía căn cứ núi Tội Nghiệt với sự hãi hùng khôn kể trong lồng ngực, sau đó tiếp tục chiến đấu.
Các tu sĩ mà hắn dẫn dắt cũng có dáng vẻ tương tự, cả đám trầm mặc không nói giống như là bị kích thích.
Cảnh tượng như thế khiến Tần Lục Soái cảm thấy khó hiểu, trong lòng giống như mèo cào, hắn muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Cứ như thế, chiến đấu vẫn đang tiếp diễn.
Dưới sự giúp đỡ của gấu trắng đen, cuối cùng Nhân tộc đã giành thắng lợi, tà ma của cả căn cứ đều bị diệt sạch.
Đợi sau khi trận chiến dừng lại.
Nhìn thấy những con gấu trắng đen từ từ rời đi, thấy số lượng vốn có hơn chín nghìn con của chúng bây giờ chỉ còn lại không đến hai mươi con, tâm trạng mọi người có chút nặng nề.
"Bọn nó đã cứu mạng chúng ta, nếu như không có bọn nó thì ta đã chết rồi." Cò một tu sĩ của Nguyên Tố Đại Lục ấn vào phần bụng nhuốm máu của mình, trịnh trọng nói.
"Ta nhìn thấy rồi, năng lực quan sát của bọn nó quá nhạy bén, hơn nữa dũng mãnh không sợ chết, đây rốt cuộc là sinh vật gì vậy? Lông hai màu trắng đen, gấu cầm cây gậy trúc sao? Quá kỳ lạ rồi."
“Bất kể thế nào, chúng ta cũng nên nhớ ân tình của bọn nó, sau khi trở về ta sẽ ghi chép lại tất cả những điều này, để người đời sau học hỏi."
“Đại thiện!”
Mọi người đồng loạt gật đầu, hiển nhiên cũng có suy nghĩ tương tự.
Nhưng vào lúc này.
Đội trưởng Thiết Sơn đột nhiên nói: "Hướng đi của những gấu trắng đen này, hình như là hướng về phía căn cứ của quỷ dị."
"Ý của ngươi là? Chẳng lẽ bọn nó muốn tiến công căn cứ của quỷ dị sao?" Đàm chủ quản nói.
"Không phải chứ!"
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận