Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 384. Hóa ra tất cả mọi thứ đều là sư tôn! (2)

Chương 384. Hóa ra tất cả mọi thứ đều là sư tôn! (2)
Không còn cách nào, thật sự không so nổi.
Chỉ riêng thanh tiên kiếm này đã quý báu vô cùng, hơn nữa Hắc Hoàng cảm thấy Lý Hiên thật sự rất tốt, nếu trước đây hắn có sư tôn như thế thì hắn cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này.
"Thật sự là ngưỡng mộ ngươi, ta cũng muốn có sư tôn như thế." Hắc Hoàng hôm mộ nói.
"Phải đó, ta cũng rất vinh hạnh khi trở thành đệ tử của sư tôn, Hắc Hoàng, ta muốn để trân bảo đó lại cho sư tôn." Lục Trường Sinh đột nhiên nói.
"Cái... Ngươi thật sự nỡ sao? Nó rất quý hiếm." Hắc Hoàng không nỡ, nói.
“Có thể quý được bằng tiên kiếm sao? Có thể quý bằng sinh mạng của một nghìn người mặc hắc bào này không?" Lục Trường Sinh hỏi ngược lại.
"Quả thật là không bằng, thôi vậy, ngươi tự quyết định đi, quả nhiên ta không quyết đoán bằng các ngươi, càng không khí phách được như Lý Hiên."
Hắc Hoàng bất lực lắc đầu, nghĩ đến thanh tiên kiếm này là Lý Hiên nhường cho Lục Trường Sinh, Hắc Hoàng đã cảm thấy bản thân không sánh bằng Lý Hiên.
Bởi vì đó là tiên kiếm, tiên kiếm quý báu vô cùng, đại tu sĩ của Tu Tiên Giới đều muốn cướp lấy tiên kiếm, nhưng Lý Hiên lại cứ thế mà nhường cho Lục Trường Sinh.
"Hừ, thật sự là người so người tức chết người mà, trong khoảng thời ta đi theo ngươi này, có được chút công lao đã luôn cảm thấy bản thân mạnh hơn Lý Hiên.”
“Nhưng ai mà nghĩ được, còn chưa bắt đầu tranh đấu thì ta đã thua, thậm chí còn xem công lao của Lý Hiên thành của mình, ta thật là ngu xuẩn mà."
Hắc Hoàng ấm ức nói, vừa nhớ đến bộ dạng cao ngạo đắc ý trước đó của mình là hắn đã buồn bực muốn đập đầu vào tường, hết cách rồi, quá mất mặt.
Bỏ qua Hắc Hoàng đang vô cùng buồn bực, dời tầm mắt về bên phía Lý Hiên.
Lúc này, linh hồn của Lý Hiên đã buông xuống thành Triệu Gia, đang khống chế Huyết Phân Thân số hiệu 3000, đầu đội đấu lạp, đi trên đường phố náo nhiệt.
Thành Triệu Gia là thành trì mà thiếu niên què chân Triệu Thiên đang sinh sống, dựa vào thông tin do Huyết Phân Thân cung cấp, xác suất Triệu Thiên có thể trở thành đệ tử của hắn là rất lớn.
Cùng với sự mong chờ, Lý Hiên mở Góc Nhìn Thượng Đế, nhanh chóng quét qua thành Triệu Gia.
Chẳn mấy chốc, hắn đã tập trung vào một thiếu niên què chân mặc trang phục làm bằng vải bố có gương mặt gầy gò.
Trên quần áo của thiếu niên đều là mảnh vá, trên tay đầy vết chai, vừa nhìn đã thấy vô cùng bần hàn, quan trọng là có mấy võ giả Khí Huyết cường tráng đang bắt nạt Triệu Thiên.
Nhìn đến đây, Lý Hiên sải bước đi về phía thiếu niên què chân Triệu Thiên.
Phủ đệ Triệu gia.
Lúc này Triệu gia treo đèn kết hoa, các thành viên Triệu gia đang từ các phân viện đi đến chủ viện, chờ đợi trong sự chờ mong và thấp thỏm, muốn gặp vị thượng khách người tu tiên đó.
Nghe nói thực lực của vị thượng khách này rất mạnh, đã là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, đây tuyệt đối là nhân vật lớn đối với các võ giả Luyện Thể của Triệu gia.
Vì vậy, hậu bối Triệu gia đều muốn gặp vị tu sĩ này, xem thử bản thân có được để mắt, được chọn làm đồ đệ hay không.
Nhưng ở bên cạnh chủ viện, trong một giao lộ tối tăm.
Mấy võ giả đang cản phía trước, tên nào tên nấy đều nhìn thiếu niên què chân bằng ánh mắt chế giễu, xô đẩy không để thiếu niên đi tới.
"Triệu Thiên, ngươi đến đây làm cái gì, ở đây là chủ viện, không phải là nơi ngươi nơi đến, ngươi nghĩ rằng ngươi vẫn còn là thiên tài của Triệu gia như trước kia sao? Ngươi là tên vô dụng."
"Đúng vậy, hôm nay có người tu tiên là Trúc Cơ trung kỳ mạnh mẽ đến đây làm khách, há có thể để một thằng vô dụng như ngươi đến quấy rối, mau cút đi."
"Mau cút đi, bằng không sẽ đánh ngươi."

Mấy tên Khí Huyết võ giả cường tráng quát lớn, tên nào cũng nhìn Triệu Thiên bằng ánh mắt khinh thường.
Chính trong hoàn cảnh đầy tiếng mắng nhiếc.
Triệu Thiên siết chặt nắm đấm, nhìn những kẻ này bằng ánh mắt tức giận, nói lớn: "Tránh ra!"
"Ô hay, vẫn còn rất ngang tàng nha! Ngươi có tư cách gì mà ngang tàng trước mặt bọn ta?"
"Đúng vậy, chó sủa cứ như đồ rác rưởi , buồn cười chết ta mất."
"Mau cút đi, cái thứ ăn hại, còn không cút thì ta sẽ tát ngươi."
Mấy võ giả cao lớn tiếp tục kêu gào, từng tên tiến lên phía trước, vây Triệu Thiên lại.
Đối mặt với loại cảnh tượng này, nếu là ngươi khác thì nhất định sẽ sợ hãi, sẽ tránh đi.
Nhưng tính tình Triệu Thiên ngang bướng, hắn ngẩng đầu lên, nhìn đám người này bằng ánh mắt giận dữ, nhưng nhất quyết không chịu lùi bước.
"Nhìn cái gì mà nhìn, lão tử ghét nhất là người khác nhìn trừng mắt nhìn ta như vậy, xem ra ta không cho ngươi một cái tát là không được rồi.”
Võ giả cường tráng tên Triệu Cương bỗng giương cao cánh tay phải, hung hăng đánh về phía gương mặt Triệu Thiên.
Bộp!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Tay của Triệu Cương bị cản lại giữa không trung. Một người đội đấu lạp đã xuất hiện ở nơi này tự lúc nào chẳng hay, hắn bắt lấy cánh tay của Triệu Cương.
"Ngươi là ai? Dám quản chuyện của Triệu Cương ta, ngươi biết ta là ai không? Không muốn chết thì mau..."
Thấy cảnh này, Triệu Cương quát lớn, nhưng lời mới nói được một nửa thì cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó là cơn đau dữ dội ập đến.
Bụp bụp bụp bụp bụp!
Âm thanh của tiếng va chạm nặng nề vang lên.
Lý Hiên xách Triệu Cương lên, điên cuồng nện xuống nền đất, đập trái đập phải như đang chơi đập chuột, thậm chí còn đổi tay, bàn tay quay tròn như bông hoa, rồi đập tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận