Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 663. Mở rộng trái tim (2)

Chương 663. Mở rộng trái tim (2)
"Ngươi vẫn cứ gọi ta là sư tôn đi, gọi Hiên ta thấy không quen." Lý Hiên bất đắc dĩ lắc đầu.
"Nhưng ta không muốn gọi ngươi là sư tôn, nếu không, gọi là Hiên ca ca thì sao?"
Tần Nguyệt được voi đòi tiên, đồng thời cũng dịch sát vào Lý Hiên, cách Lý Hiên ngày càng gần.
"Vậy cứ gọi Hiên đi."
Lý Hiên thấy gọi là Hiên ca ca còn kỳ quái hơn, hắn chỉ có thể bất lực đồng ý, nhưng tâm trạng của hắn lại hơi phức tạp.
Hắn có thể đoán được ý nghĩ của Tần Nguyệt, sau khi thực lực đạt tới Bán Bộ Tiên Đế, Lý Hiên đã định mở rộng cánh cửa trái tim, không trốn tránh nữa.
Hơn nữa, hắn dự định giải quyết mối quan hệ giữa ba người bọn họ trước khi rời đi.
Thở ra một hơi thật dài.
Lý Hiên nhìn về phía Băng Huyên Nhi đẹp như thiên tiên, nghĩ đến những thứ bọn họ đã cùng trải qua, Lý Hiên chỉ về phía bên trái.
"Huyên Nhi, ngồi bên cạnh ta."
"Ừ." Băng Huyên Nhi khẽ gật đầu, ngoan ngoãn ngồi bên trái Lý Hiên.
Bên còn lại.
Nhìn cảnh tượng này, tia sáng màu đỏ trong ánh mắt Tần Nguyệt lóe lên, nhưng nàng không nói gì.
Lúc này.
Lý Hiên vỗ nhẹ vào phần lưng mềm mại của Tần Nguyệt, giọng nói dịu dàng.
"Đợi giải quyết Tà Thần xong ta sẽ đi, trong khoảng thời gian này các ngươi phải chăm sóc cho nhau, cố gắng nâng cao thực lực."
"Hiên! Ngươi định đi sao?"
Tần Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Lý Hiên, bàn tay nhỏ bé kéo trang phục của hắn, nhìn hắn đầy luyến tiếc.
Băng Huyên Nhi ngồi bên trái mặc dù không nói gì nhưng cũng chăm chú nhìn Lý Hiên bằng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng.
"Đúng vậy, khi nào trở về ta cũng không rõ lắm." Lý Hiên nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ta đi với ngươi."
Tần Nguyệt và Băng Huyên Nhi đồng thời cất lời, đều muốn đi theo.
"Không được, nơi ta định đi vô cùng nguy hiểm, các ngươi không thể đi theo."
Lý Hiên từ chối bằng những từ ngữ nghiêm khắc, thế giới Thần Vực là Đại Thế Giới siêu cấp, ngay cả thế giới Hắn Động đáng sợ cũng không thể nuốt chửng nó, tối đa là đôi bên công phạt lẫn nhau.
Từ đó, có thể thấy rõ sự đáng sợ của thế giới Thần Vực, thế giới nguy hiểm như vậy Lý Hiên sẽ không bao giờ cho phép bọn họ tiến đến.
"Nhưng mà..."
Tần Nguyệt muốn nói điều gì đó, nhưng bị Lý Hiên ngăn lại.
Bởi vì một bàn tay đã đặt lên hông nàng, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh mềm mại của nàng, kéo nàng vào lòng.
Thân thể mềm mại của Tần Nguyệt đột nhiên rung lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức đỏ bừng, cái đầu nhỏ cúi xuống, nàng biến thành con mèo ngoan ngoãn.
Băng Huyền Nhi bên cạnh nàng cũng có tư thế tương tự, một cánh tay khác vắt ngang qua eo nàng, bàn tay đặt trên bụng nàng.
Cứ như vậy, ba người bọn họ lặng lẽ tận hưởng khoảng thời gian của mình bên chiếc hồ nhỏ trong veo.
Nơi khác.
Đại bản doanh Tà Thần.
Các Tà Thần trang bị đầy đủ, hiện tại đang đứng trước phong ấn của chiến trường cổ, bọn chúng đằng đằng sát khí và sẵn sàng xâm chiến Thần Châu Đại Thế Giới.
Để chờ đợi cái chết của Nguyệt phán xử, một kẻ địch là cường giả siêu cấp, các Tà Thần đã chờ đợi mười năm.
Vì ngày hôm nay, sau khi quét sạch Man Hùng Giới xong thì bọn chúng đã tu chỉnh cả một năm trời, chỉ là để tấn công Thần Châu Đại Thế Giới bằng tư thái mạnh nhất của bản thân.
Bây giờ cơ hội cuối cùng đã đến.
Chúng nó háo hức muốn thử, sẵn sàng phá vỡ phong ấn và tiến vào chiến trường cổ, quét sạch Nhân tộc.
"Không biết Nguyệt phán xử đã chết hay chưa, mong rằng được nhìn thấy hình ảnh thi thể của nàng, chậc chậc chậc." Tà Thần Ẩn Thú háp hức nói.
"Đúng vậy, trước đây bị nàng đánh ác liệt như vậy, hiện tại cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng của nàng sau khi chết rồi."
"Không có Nguyệt phán xử, chỉ một mình người thủ hộ Nặc Ngôn căn bản không thể ngăn cản chúng ta, nhân loại nhất định diệt vong."
"Đúng thế, ta muốn giết toàn bộ Nhân tộc ở Thần Châu Đại Thế Giới, trữ làm thịt. Muốn ăn lúc nào thì lấy ra, chậc chậc chậc." Tà Thần Bướu Thịt cười lạnh nói.
"Tiểu nữ hài của Nhân tộc là ăn ngon nhất, ta thích nhất là nhấm nháp khi các nàng đang hoảng sợ, khi các nàng đang trong hoàn cảnh đau khổ."
"Ta cũng thế, mỹ nữ Nhân tộc rất thích hợp hưởng dụng như một món ngon."
"Đừng thế, thức ăn do con người làm ngon như vậy, giết hết đi, sau này ta làm sao ăn sủi cảo đây?​ Ta thích ăn sủi cảo nhất, rau hẹ với trứng gà là được rồi. Nết không thì đưa hết Nhân tộc cho ta đi, người thì nuôi trong thế giới của ta, thế giới Nhân tộc thì thuộc về các ngươi."
Tà Thần Chín Đầu lên tiếng phản đối, nó thích ăn đồ ngon nên không muốn Nhân tộc bị diệt vong.
"Thằng ngu, ngươi chỉ biết đến ăn thôi, không biết nghĩ đến thế giới của ngươi sao? Thế giới của ngươi đã yếu đến mức này rồi mà ngươi còn không nghĩ cách tăng cấp bậc thế giới lên đi." Tà Thần Ba Đầu cười khỉnh.
"Tăng cấp bậc thế giới tuy quan trọng, nhưng sủi cảo còn quan trọng hơn."
Tà Thần Chín Đầu lắc đầu, so với tăng thực lực của bản thân lên, nó càng thích ăn sủi cảo nhân trứng hẹ của loài người hơn.
"Tốt hơn hết là ngươi đừng có giở trò bịp bợm gì ở đây, nếu không ta giết chết ngươi." Ánh mắt Tà Thần Hùng Thú lạnh như băng lia qua, trong giọng nói có ý cảnh cáo.
"Ta chỉ muốn ăn sủi cảo."
Tà Thần Chín Đầu yếu ớt nói, quyết tâm bảo vệ tính mạng của một vài người, cho dù chỉ cứu được một tỷ người cũng được.
"Được rồi, bắt đầu mở phong ấn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận