Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 418. Đá nền tảng đại đạo

Chương 418. Đá nền tảng đại đạo
Linh hồn của Lý Hiên xuất khiếu một phần, vươn hai tay cầm lấy hai viên đá nền tảng đại đạo, khoảnh khắc cầm viên đá lên, hắn cảm thấy linh hồn nặng trĩu.
"Sức chèn ép thật mạnh."
Linh hồn của Lý Hiên hơi xao động, cảm nhận được một loại khí tức chưa từng có, cao cao tại thượng, cao không thể với tới, dày nặng mà lại trầm ổn.
Ôm sự tò mò vô cùng, Lý Hiên chọn một viên đá nền tảng đại đạo, một viên khác thì đặt lên mi tâm của Tần Nguyệt.
"Nhắm mắt lại từ từ hấp thụ, đá nền tảng đại đạo là vật chất như nhau, hai viên này giống nhau như đúc, nhưng năng lực lĩnh ngộ lại dựa vào chính bản thân các ngươi.”
“Có thể lĩnh ngộ được năng lực ra sao thì chỉ có thể dựa vào chính ngươi, rất mong các ngươi lĩnh ngộ được thiên phú duy nhất mạnh mẽ, đừng lĩnh ngộ thiên phú cái mũi đổi màu là được.”
“Lúc trước ta nghe nói một vị siêu cấp cao thủ lại lĩnh ngộ được thiên phú cái mũi biến xanh, khiến vị đại lão siêu cấp kia tức đến mười năm chưa ra khỏi cửa."
Tiểu Thứ Vị vừa nói vừa cất bước đi vào ổ nhỏ bên cạnh, nằm sấp ở bên trong, im lặng chờ đợi.
Có điều những gì nó nói lại khiến Lý Hiên thấy cạn lời, hắn cũng không muốn lĩnh ngộ năng lực như thế, quá mất mặt.
Trong tâm trạng thấp thỏm.
Lý Hiên bắt đầu hấp thụ, điên cuồng hấp thụ đá nền tảng đại đạo trong trạng thái linh hồn.
...
Bên ngoài.
Ở cửa bí cảnh linh hồn.
Tần Bất Hối và Tiểu Khả Ái đang chờ đợi, lo lắng không yên nhìn bí cảnh, phỏng đoán kết quả vượt ải tiếp theo.
"Tông chủ, ngài nói xem, kết quả sẽ như thế nào? Tần Nguyệt có thể thông qua ải thứ mười hai hay không?" Tần Bất Hối hỏi.
"Không biết, thậm chí ta còn không biết có phải là Tần Nguyệt đang vượt ải hay không, tạm thời xem như là nàng vậy, dựa theo suy tính của ta, ải thứ mười hai khó hơn ải mười một mười lần.”
“Nguyệt phán xử từng nói, nàng chỉ kiên trì ở ải thứ mười một trong nửa giờ, rồi bị một con kiến màu đen nắm giữ hai lưỡi đao giết chết trong nháy mắt.”
“Bản phục khắc tiên kiếm lớn mạnh của nàng lại không đỡ nổi lợi nhận của con kiến màu đen đó, dường như lưỡi đao sắc kia có đặc tính chặt đứt hết thảy, từ chỗ này có thể thấy được ải mười một khó đến cỡ nào.”
“Nhưng ải thứ mười hai khó gấp mười lần ải thứ mười một, cũng có nghĩa, kẻ địch của Tần Nguyệt so với kẻ địch của Nguyệt phán xử, phải mạnh gấp mười lần. Kẻ địch như vậy, ai có thể đánh bại nổi?”
“Dù sao ta cũng ngăn không nổi, ta thậm chí nghĩ không ra ai có thể cản được, trong cả thế giới nhân loại hoàn toàn không có một người như vậy có thể tồn tại." Tiểu Khả Ái lắc đầu thở dài.
"Ngươi nói cũng đúng, ta nghe nói lúc Nguyệt phán xử ở Trúc Cơ kỳ đã vô địch so với những người cùng bậc, không ai có thể địch lại nàng.”
“Nàng mạnh như vậy mà cũng thất bại, đủ để thấy cửa ải mười một khó đến bao nhiêu, mà ải mười hai lại khó hơn gấp mười lần, đáng sợ đến nhường nào?"
Tần Bất Hối thở dài, mơ hồ cảm thấy bi kịch được định sẵn đã bắt đầu.
Không chỉ có mình nàng cho là như vậy.
Người thủ hộ thế giới dưới lòng đất, Nặc Ngôn, cũng cho là như vậy.
Hắn sở dĩ không tiếp tục nhìn phía bí cảnh Linh Hồn nữa là vì cảm thấy thông qua ải thứ mười một đã là điểm cuối, không có kẻ nào có thể qua được cửa ải thứ mười hai.
Bởi vậy, hắn ngồi trên đất chờ, chuẩn bị nhắm mắt tu hành.
Chỉ là, ngay lúc này.
Lúc Nặc Ngôn chuẩn bị tu hành, hắn chợt đứng phắt dậy, hoảng hốt nhìn về phía bí cảnh Linh Hồn, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Chỉ thấy, trên không trung của bí cảnh Linh Hồn.
Một quang trụ bảy sắc to lớn vô biên xông thẳng lên trời, toả ra sức mạnh cuồn cuộn chiếu sáng ngàn vạn dặm.
Hào quang dày đắc đó, vậy mà lại lập tức tịnh hoá tất cả quỷ dị trong phạm vi ngàn vạn dặm, tiêu diệt vô số tồn tại nguy hiểm, ngược lại thì nhân loại không hề bị ảnh hưởng.
Dưới quang mang như vậy.
Từng bóng dáng lớn mạnh giáng lâm tại cửa của bí cảnh Linh Hồn, kinh nghi bất định nhìn cột sáng bảy sắc kia.
Cho dù là đám lão quái vật đại chiến ở ngoại vực cũng nhanh chóng trở về, bởi vì quang trụ.
Mà Tần Bất Hối và Tiểu Khả Ái đứng ở cửa của bí cảnh Linh Hồn đã nhìn đến trợn mắt, não đứng yên giống như chết máy không hoạt động.
Bọn họ mới nói không một ai có thể vượt qua được cửa ải thứ hai xong, kết quả là chớp mắt đã thông qua, còn sáng lên quang trụ bảy sắc chói mắt như thế.
Cảnh tượng như vậy, quả thực là không thể tưởng tượng, hai người đều hoài nghi mình có phải đã nhìn thấy ảo giác rồi hay không.
"Vượt qua mười hai ải, lịch sử của Nhân tộc bị phá vỡ, cũng báo hiệu hy vọng vùng lên của Nhân tộc."
Không gian lay động, một Nhân loại hai đầu xuất hiện bên ngoài bí cảnh, khiếp sợ vọng nhìn quang trụ thông thiên kia.
"Thật sự khó mà tin được, ta phải xem xem ai mà ghê gớm như thế, lại vượt qua ải thứ mười hai.”
“Phải biết rằng, năm xưa. cho dù là thiên tài như ta cũng mới vượt qua ải thứ ba mà thôi."
"Phải đấy, ta còn thảm hơn, ải thứ hai cũng chưa qua được đã bị một cự tượng đập vào tường, trực tiếp tông chết, quá thảm."
Không gian một lần nữa dao động, một Nhân tộc để ria mép lắc đầu cười khổ, phía sau cơ thể gầy ốm là chiếc cự phủ dài ba mét.
"Hai lão già các ngươi chạy đến cũng nhanh đấy, có năng lực không gian đúng là tốt mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận