Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 264. Là ai ngăn ở tuyến đầu?

Chương 264. Là ai ngăn ở tuyến đầu?
Tiêu Kiếm bị khinh bỉ, trong lòng rất ấm ức, hắn rất muốn nói thực lực của ta yếu như vậy, lùi lại một bước là rất bình thường hiểu không?
Nhưng mà tình huống giờ phút này bất ổn, hắn nào nói chuyện được, chỉ là siết chặt vũ khí chờ đợi.
Phần phật!
Lôi Điện Kim Điêu vụt sáng hai lần cánh, lấy túi Càn Khôn trên người xuống, sau đó ném cho Tiêu Kiếm.
“Ớ? Cho ta à?”
Tiêu Kiếm kinh ngạc, không thể tin được Lôi Điện Kim Điêu lại cho hắn túi Càn Khôn.
“Pi!”
Lôi Điện Kim Điêu gật gật đầu, rồi lại ngẩng đầu lên đầy kiêu ngạo mà kêu một tiếng.
“Cảm ơn, sao lại muốn cho ta túi Càn Khôn? Là chủ nhân của ngươi cho ta sao?” Tiêu Kiếm chăm chú hỏi thăm.
Pi pi pi!
Lôi Điện Kim Điêu nghe được hai chữ chủ nhân liền lập tức thu hồi dáng vẻ kiêu ngạo, khiêm tốn hướng về phía Thanh Liên Tông mà hơi khom người xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Kiếm cùng Cổ Phong hơi sững sờ, ngay lập tức bọn họ đồng thời nghĩ tới điều gì.
“Mau mở túi Càn Khôn ra nhìn xem.” Cổ Phong vội vàng nhắc nhở.
“Vâng!”
Tiêu Kiếm gật đầu, đưa tay mở túi Càn Khôn ra, sau đó ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn qua túi Càn Khôn bất động.
“Sao? Là ai đưa túi Càn Khôn cho ngươi?” Cổ Phong vội vàng hỏi.
“Là sư tôn! Là sư tôn cho ta, còn có thư của sư tôn.”
Sắc mặt Tiêu Kiếm phức tạp, cầm một lá thư rồi yên lặng quan sát, một lúc sau thở dài một hơi.
“Không ngờ lại là sư tôn của ngươi cho, hắn còn có một thú cưng là Lôi Điện Kim Điêu, không thể tưởng tượng nổi. Trước đấy ta tưởng hắn rất yếu, nào ngờ hắn còn có bản lĩnh của một ngự thú sư.”
Cổ Phong kinh ngạc, đổi mới nhận thức về Lý Hiên.
“Không, không chỉ là ngự thú sư đâu, ngươi xem một chút túi Càn Khôn thì biết.” Tiêu Kiếm đưa túi Càn Khôn cho Cổ Phong.
“Ồ? Ta xem một chút.”
Cổ Phong tiếp nhận túi Càn Khôn, dùng thần thức xem xét bên trong, phút chốc con mắt đăm đăm.
“Có phi kiếm thượng phẩm nhị giai, còn có chiến đao thượng phẩm nhị giai, đây là chiến giáp thượng phẩm nhị giai, chờ một chút, đây là đan dược nhị giai cực phẩm. Đây là công pháp tu tiên, bí tịch, đây là gì? Linh tửu, thơm quá, linh tửu này không tầm thường.”
Cổ Phong kinh ngạc lục lọi túi Càn Khôn, thấy được rất nhiều vật trân quý, kết quả như vậy cũng khiến Cổ Phong hơi ngao ngáo.
Phải biết là những vật này giống như là của trời cho đối với tu sĩ Luyện Khí, thậm chí còn thuộc kiểu giúp phất nhanh í chứ.
Giống như là nhà bị phá lại nhận được mười cái nhà khác, thu hoạch kiểu này thật là gây sốc mà.
“Những vật này rất trân quý, sư tôn của ngươi thế mà lại cho ngươi như vậy, hắn quả thực là quan tâm giúp đỡ hết lòng với ngươi.” Cổ Phong thở dài.
“Đúng vậy, giờ ta mới chỉ có phi kiếm hạ phẩm nhất giai mà ta vất vả mua, nhưng sư tôn trực tiếp đưa cho ta phi kiếm thượng phẩm nhị giai, lại còn có cả chiến đao. Rõ ràng ta không có cái gì biếu sư tôn, nhưng sư tôn lại vì ta mà chuẩn bị nhiều đồ tốt như vậy.” Ánh mắt Tiêu Kiếm phức tạp, trong lòng càng thấy cảm động.
“Vậy chi bằng đi Thanh Liên Tông, cảm tạ một chút sư tôn của ngươi đi, trước đó là ta trách lầm hắn, tưởng rằng thực lực của hắn thấp. Không ngờ hắn mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.” Cổ Phong đề nghị.
“Không được, sư tôn bảo ta cố gắng tăng lên thực lực, cứu vớt loạn thế này.” Tiêu Kiếm cầm lá thư nói.
“Cứu vớt loạn thế? Cứu vớt ngàn vạn bách tính sao? Sư tôn của ngươi thật đúng là nhân nghĩa, hai da.” Cổ Phong thở dài.
“Cổ gia gia, ta muốn biếu quà cho sư tôn, chính là cái kia!” Tiêu Kiếm đột nhiên nói.
“Ngươi chắc chắn chứ? Vật ấy rất trân quý.” Cổ Phong trịnh trọng nói.
“Chắc chắn! Ta không thể để sư tôn trả giá vì ta một cách vô ích.” Tiêu Kiếm quả quyết gật đầu.
“Vậy được rồi, sư tôn của ngươi đúng là có tư cách dùng nó.”
Cốc điến
“Hưm.”
Tiêu Kiếm lấy đồ trong túi Càn Khôn, sau đó lôi ra một cái hộp cổ đặt vào túi Càn Khôn, rồi treo lên cánh của Kim Điêu.
“Xin nhờ điêu huynh giao giúp, đồ vật nhất định phải giao tận tay sư tôn.”
“Pi!”
Lôi Điện Kim Điêu kêu lên một tiếng, vỗ cánh bay đi, chỉ còn lại Tiêu Kiếm và Cổ Phong đứng tại chỗ.
“Đi thôi, chúng ta đi rừng rậm Hắc Mã, cố gắng hoàn thành trách nhiệm của ngươi, đồng thời hoàn thành kỳ vọng của sư tôn của ngươi.”
“Vâng!”
Dưới ánh mặt trời ấm áp, hai người cùng đi về hướng rừng rậm Hắc Mã.
Chỉ là bọn họ mới đi được một nửa thì gặp phải một vùng lớn toàn sinh vật bị ô nhiễm, cuối cùng bị những sinh vật ô nhiễm này ngăn chặn.

Rừng rậm Hắc Mã.
Sương mù bốc hơi, khắp nơi tràn ngập kêu rên cùng điên cuồng.
Sinh vật bị ô nhiễm lít nha lít nhít, hoạt tử nhân, người to lớn với bướu thịt, rắn khổng lồ trườn bò, nhện đầu người, âm hồn đã chết, v.v..
Các loại sinh vật kì dị trong rừng rậm lao nhanh, khuếch tán về hướng ngoài rừng rậm như nước thủy triều, như muốn tấn công thành Hắc Mã.
Ở phía ngoài rừng rậm.
Tống Tiểu Mỹ cùng một đám người tu tiên đang cố gắng chống cự, tắm máu chiến đấu anh dũng, ngăn cản Quỷ Dị, hai bên đánh giết nhau điên cuồng ở phía ngoài rừng rậm.
Không chỉ riêng bọn họ mà còn có rất nhiều người tu tiên từ đằng xa bay tới, gia nhập chiến đấu, ngăn cản sinh mệnh sinh mệnh tà ác lan tràn.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Một quái vật tượng đất to lớn lao ra từ trong rừng rậm, gầm thét về phía mấy người Tống Tiểu Mỹ, cơ thể to như ngọn núi nhỏ kia khiến những người ở đấy hơi biến sắc mặt.
“Để ta chặn lại nó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận