Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 226. Gặt hái được phần thưởng lớn (2)

Chương 226. Gặt hái được phần thưởng lớn (2)
Ví dụ như đại mỹ nữ Nam Hy, nàng hiện tại chỉ ở giai đoạn Chỉ Tiêm Thanh Liên, là giai đoạn thứ hai, cách giai đoạn thứ ba còn rất xa.
“Leng keng!”
Tiếng chuông gió giòn tan vang lên, Lý Hiên biết, như vậy là có người đang kéo chuông gió ở ngoài tầng hầm.
Mở Góc Nhìn Thượng Đế ra, Lý Hiên quan sát bên ngoài tầng hầm, đợi sau khi nhìn rõ người tới là ai, hắn hơi ngơ ra.
“Vậy mà lại là nàng! Nàng sao lại mặc áo bào của Thanh Liên Tông, lẽ nào nàng cũng gia nhập Thanh Liên Tông?”
Lý Hiên kinh ngạc đứng dậy, đi ra ngoài tầng hầm.
Lý Hiên bước ra khỏi tầng hầm.
Rất nhanh, hắn nhìn thấy một mỹ nữ mặc áo bào màu xanh đẹp như thiên tiên đang lẳng lặng đứng ngoài tầng hầm, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người vô cùng thu hút người khác.
“Ngươi đã gia nhập Thanh Liên Tông rồi sao?” Lý Hiên nhìn Băng Huyên Nhi nước da trắng ngần.
“Ừm, tông chủ Thanh Liên Tông là bạn tốt của gia gia ta.” Băng Huyên Nhi lạnh lùng giải thích.
“Thì ra là vậy, ngồi đi.”
Lý Hiên mời Băng Huyên Nhi ngồi xuống, người đến là khách, tất nhiên phải tiếp.
“Lý Hiên, ta có chuyện muốn nói với ngươi, có thể ra ngoài với ta một chút hay không?”
Băng Huyên Nhi muốn mua con hươu sao của Lý Hiên mà không muốn để quá nhiều người biết chuyện, nàng định tìm một nơi không có người để nói.
Còn về tầng hầm của Lý Hiên, đó là nơi ở riêng tư của người ta, thường sẽ không mời người ngoài bước vào.
“Được, đến Thanh Vân Đài đi.”
“Được!”
Hai người bước ra khỏi chính phòng, cùng nhau đi về phía Thanh Vân Đài.
Trên đường đi.
Thường gặp phải những người tu tiên khác, những người này vừa nhìn thấy Băng Huyên Nhi thì đều ngây người, sau đó tụ lại với nhau thì thầm to nhỏ.
“Là Băng Huyên Nhi tiên tử!”
“Thật sự là nàng, thật không ngờ ta lại may mắn gặp được Băng tiên tử ở tông môn, lần Băng tiên tử đến Thanh Liên Tông của chúng ta trước đó đã là vào hai năm trước.”
“Đúng vậy, nàng thật sự quá xinh đẹp, hơn nữa thực lực lại mạnh mẽ, hai năm trước đã Trúc Cơ rồi, nhưng vì để Trúc Cơ một cách hoàn mỹ, nàng vẫn luôn không sử dụng Trúc Cơ đan.”
“Băng tiên tử chính là Băng tiên tử, không chỉ xinh đẹp tốt bụng mà còn quyết đoán như vậy, không hổ là Đệ nhất mỹ nữ được cả nước Đại Hạ công nhận.”

Một đám tu sĩ tụ tập lại một chỗ xì xào bàn tán, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Băng Huyên Nhi sắc nước hương trời.
Chỉ có điều.
Sau khi những tu sĩ này nhìn thấy Lý Hiên, nhìn Lý Hiên đi gần Băng Huyên Nhi như vậy, đám tu sĩ bắt đầu ngưỡng mộ và đố kỵ.
“Đây là ai vậy? Vậy mà đi cách Băng tiên tử gần như vậy, đến cả đại sư huynh cũng không đi gần đến thế.”
“Hắn là Lý Hiên, trước đó ở cửa phường thị, người sờ đầu Liệt Diễm Cuồng Sư chính là hắn.”
“Thì ra là hắn! Ta nghe nói, Nam Hy sư tỷ cũng rất thân thiết với hắn.”
“Tiểu tử này, bản lĩnh không nhỏ, không những thân thiết với Nam Hy sư tỷ mà còn thân với Băng tiên tử như vậy, mà ta đến cả đạo lữ còn không có, thật là tức chết mà.”
......
Một đám tu sĩ xì xào bàn tán, vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ nhìn ngó, một lượng lớn cảm xúc tiêu cực cũng đồng thời tuôn trào.
Trên đường núi.
Lý Hiên hấp thụ những cảm xúc tỏa ra từ xung quanh, nhìn Băng Huyên Nhi khuynh quốc khuynh thành, kinh ngạc nói.
“Ngươi vậy mà lại là Đệ nhất mỹ nhân của nước Đại Hạ.”
“Đều do bọn họ xếp hạng lung tung, thật ra có rất nhiều nữ hài tử xinh đẹp hơn ta.” Băng Huyên Nhi khiêm tốn mỉm cười.
“Ta cũng cảm thấy vậy.” Lý Hiên gật đầu đồng ý, cảm thấy Tần Nguyệt nhà hắn là đẹp nhất.
“Này?”
Băng Huyên Nhi nghe những lời thẳng thắn như thế thì hơi dở khóc dở cười, có điều nàng vẫn gật đầu nói.
“Phải, ví dụ như Hạnh Nhi, nàng dễ thương hơn ta, cũng được yêu thích hơn ta.”
“Nàng à, tàm tạm thôi.”
Lý Hiên đáp một câu chẳng mấy để tâm.
“Mắt nhìn của ngươi cao thật, ta nhớ ra rồi, có phải ngươi đã từng nói bề ngoài của Hạnh Nhi xấu xí hay không, vì thế mà nàng đã bực bội tận mấy ngày.”
Băng Huyên Nhi nhớ đến khoảng thời gian trước đây, Hạnh Nhi dùng ngọc phù truyền tin khóc lóc kể lể về chuyện này, không nhịn được phải cười một cái.
“Có sao? Không nhớ rõ nữa.”
Lý Hiên không nhớ, hiện tại hắn đang quan tâm đến những cảm xúc ở xung quanh hơn.
Những cảm xúc mà những người tu tiên này cung cấp rõ ràng nhiều hơn so với người bình thường, cơ hội tốt như hiện tại, hắn hoàn toàn có thể hấp thụ nhiều hơn một chút.
Cho nên hắn lại nói: “Ngươi đã ăn gì chưa? Hay là chúng ta ăn chút thịt nướng ở ven sông đi? Vừa hay bên đó có nhiều người đang nấu ăn.”
“Thịt nướng? Đương nhiên là được!”
Băng Huyên Nhi quả quyết gật đầu, đôi mắt to tròn hơi sáng lên.
Nàng biết rõ thịt nướng của Lý Hiên ngon đến cỡ nào, còn về phương diện hương vị, còn ngon hơn cả linh trù sư nấu.
Có điều vừa nghĩ đến đồ ăn ngon nàng liền nhớ tới cảnh tượng bị Lam bà bà gài bẫy, đột nhiên có hơi bực bội.
“Đến bên này, giúp nổi lửa lên.”
Lý Hiên đến một chỗ đất trống bên sông, lấy một bộ dụng cụ từ túi Càn Khôn ra, bắt đầu bận rộn.
Bên cạnh.
Băng Huyên Nhi tay chân rảnh rỗi đứng đó, là một thiên kim đại tiểu thư đến từ gia tộc lớn, nàng vô cùng không am hiểu nấu nướng, đặc biệt là nhóm lửa.
“Không biết nhóm lửa sao? Rất đơn giản, ta dạy ngươi.”
Lý Hiên dạy sơ qua cho Băng Huyên Nhi, sau đó tiếp tục bận rộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận