Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 270. Ngự tỷ hắc bào Sở Vãn Thu (2)

Chương 270. Ngự tỷ hắc bào Sở Vãn Thu (2)
Chỉ đáng tiếc linh phù là giấy, sau khi thêm Tình Tự Chi Thủy vào linh phù được chế ra luôn nhăn nhúm, dơ bẩn, rất xấu.
May mà sức mạnh không bị ảnh hưởng, đây cũng là nguyên nhân mà Lý Hiên chịu đựng được linh phù dơ bẩn này.
“Bây giờ ta đã thành Linh Phù Sư tam giai rồi, giấy linh phù đã không còn chịu được linh văn của linh phù tam giai nữa rồi, nhất định phải tìm vật liệu mới thôi.”
Lý Hiên quyết định giao nhiệm vụ này cho Băng Huyên Nhi, là tiểu thị nữ của mình, đương nhiên phải làm việc giúp mình rồi.
Cân nhắc đến đây, Lý Hiên tiếp tục vẽ linh phù.

Vùng trời rừng rậm Hắc Mã.
Một bóng dáng nữ nhân với đường cong lả lướt đột ngột bước ra từ không gian, bàn tay nhỏ trắng nõn cầm một thanh lưỡi liềm to, trên lưỡi dao vẫn còn máu tươi chảy tí tách.
Trên hắc bào của nàng đã nhuộm không ít máu tươi, nữa bên trái của hắc bào đã bị hủy hoại nghiêm trọng, lộ ra một đoạn bắp chân trắng như tuyết,
Từng trận gió mát thổi qua, cùng với sự tung bay theo gió của hắc bào của nàng, phía dưới hắc bào lộ ra cẩm bào ung dung hoa quý phái, còn có một dung nhan tuyệt mỹ hại dân hại nước.
Đôi môi đỏ của mỹ nữ hắc bào khẽ mở, giọng nói mềm yếu vang vọng trong không trung.
“Trận đấu kết thúc rồi sao? Là ai cứu được thành Hắc Mã?”
Con ngươi câu hồn đoạt phách của mỹ nữ mặc hắc bào nhìn chăm chú vào mặt đất, mái tóc dài đen nhanh tung bay trong gió, khí chất tài trí tản ra cho người khác một loại cảm giác giống như là một ngự tỷ chín chắn vững vàng.
Vèo!
Ngự tỷ mặc hắc bào đột nhiên xuất hiện ở trung tâm của rừng rậm Hắc Mã, cẩn thận đánh giá cái hố to không nhìn thấy đáy ở trung tâm của rừng rậm.
“Sức mạnh thật đáng sợ, đây dường như là sức mạnh của Nguyệt phán xử, ta biết rồi... là văn tự thần bí! Có lẽ là nàng đã tặng văn tự thần bí cho người khác rồi, nàng đã tặng cho ai chứ?”
Ngự tỷ mặc hắc bào cắn nhẹ môi, rất biết muốn biết ai đã dùng văn tự thần bí để cứu thành Hắc Mã, nhưng nàng không có tư cách để đi hỏi Nguyệt phán xử, chỉ có thể tự mình đi điều tra xung quanh.
Đáng tiếc, nàng đã thăm dò vạn dặm xung quanh rồi cũng không tra ra được nguyên nhân, không biết ai đã cứu thành Hắc Mã.
“Năng lực đặc biệt của ta nói cho ta biết nhất định người này vẫn còn sống, nhưng hắn ẩn nấp quá kỹ rồi, ngay cả ta không phát hiện ra được, như thế cũng tốt, ta không phát hiện ra, tổ chức Tà Thần càng không thể phát hiện ra, hắn sẽ rất an toàn, đợi sau này biết được hắn là ai, ta nhất định phải làm quen với hắn, suy cho cùng nước Đại Hạ là một trong những khu vực bảo vệ của ta, ngươi giúp ta nhiều việc, dù sao ta cũng cần phải cảm ơn, Sở Vãn Thu ta không thích nợ ân tình người khác.”
Ngự tỷ mặc hắc bào mỉm cười quyến rũ, con ngươi câu hồn đoạt phách toát ra sự quyến rũ vô hạn, sau đó từ từ biến mất trong hư không.
Sau khi nàng biến mất.
Đủ các loại cường giả lần lượt xuất hiện, tra tìm nguyên nhân, cuối cùng bất lực rời đi.
Hai ngày sau.
Một bia mộ cực lớn sừng sững ở trung tâm rừng rậm Hắc Mã, được những bông hoa trắng vây quanh, mấy chục người tu tiên đứng trước bia mộ, nghiêm trang mà đứng.
Nữ tu tóc đuôi ngựa dẫn đầu, sắc mặt nặng nề vuốt vẻ văn tự trên bia mộ.
Mấy chữ đó là.
Tế điện! Anh hùng vô danh bảo vệ tuyến đầu!
Núi Thừa Áp.
Toàn thân của Tiêu Kiếm và Cổ Phong đều là máu đang chạy trốn, thất tha thất thểu nỗ lực đi vào trong núi rừng.
Linh lực của bọn họ hiện giờ đã tiêu hạn cạn kiệt, tinh thần đã chán nản và bơ phờ, Huyết Mạch Chi Lực đã bị cưỡng ép sử dụng nhiều lần, không có cách nào để điều động nữa.
Về cơ bản đan dược, trận bàn, linh thạch, phù triện, thuốc bột trị thương trong túi Càn Khôn của bọn họ đã tiêu hao cạn kiệt.
Bọn họ vết thương chồng chất, cũng không cách nào để chiến đấu tiếp nữa, chỉ là nhìn thấy sinh vật ô nhiễm dày đặc phía sau, bọn họ không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.
Trước đó bọn họ chuẩn bị vào rừng rậm Hắc Mã để cứu viện, nhưng nửa đường thì gặp phải thú triều sinh vật ô nhiễm, đối mặt với sinh vật ô nhiễm vô hạn, bọn họ chỉ đành liều chết chiến đấu.
Cuối cùng đã cạn kiệt tất cả, hầu như đã dùng cạn các cách rồi, lúc này mới lê thân thể bị thương nặng trốn trên ngọn núi này.
Nhưng.
Đối mặt với sinh vật ô nhiễm ùn ùn đuổi theo, bọn họ cảm thấy rất tuyệt vọng, cho dù đây chỉ là một bộ phần thú triều, nhưng bọn họ đã dầu hết đàn tắt rồi, căn bản không còn sức để chiến đấu nữa.
“Bọn nó đến rồi, đi! Ngươi mau đi đi, ta giữ bọn nó lại.” Sắc mặt Cổ Phong tái nhợt thở hổn hển, ngày cả đứng cũng không vững nữa.
“Cố gia gia, ta không thể đi, ta tuyệt đối không thể bỏ ngươi lại được.”
Tiêu Kiếm dứt khoát từ chối, đồng thời nhìn qua túi Càn KHôn, muốn tìm xem có đan dược không.
“Kêu ngươi đi thì ngươi đi đi, ngươi là Thiên Mệnh Chi Tử, tương lai cần phải giải cứu thế giới này, tuyệt đối không thể chết ở đây, lão già ta phải tranh thủ cơ hội sống sót này cho ngươi.”
Cố lão đầu hét lên một cách yếu ớt, âm thanh vô cùng khàn.
Nhưng hắn cũng biết, hôm nay có thể là kiếp nạn của chính mình, chỉ có chính mình chết mới có thể giành được cơ hội sống sót cho Tiêu Kiếm.
“Ta không thể đi, Cổ gia gia, ngươi ở bên ta lâu như vậy, ngoại trừ sư tôn ra thì ngươi là người tốt nhất với ta, ta tuyệt đối không thể bỏ ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận