Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1047 -



Chương 1047 -




Trong lúc nhất thời quần ma loạn vũ, tràng diện một lần thập phần hỗn loạn!
Giờ phút này biểu tình cyar tất cả các sinh viên đều tràn ngập hoảng sợ!
Cái quỷ gì vậy, tại sao lại không tự chủ được mà nhảy múa chứ!
Hơn nữa điệu nhảy đều là loại ấn tượng sâu sắc nhất trong nội tâm, bị cảm xúc xôn xao trực tiếp dẫn phát ra!
Không thể dừng lại được là sao chứ?
Đều sắp xấu hổ muốn chết, chỉ muốn tìm một cái khe chui vào!
Là tác dụng của quả lựu đạn mà Nam Thần vừa mới ném ra sao? Đây là lựu đạn chó má gì vậy chứ!
Giờ phút này, ngay cả Chung Ánh Tuyết và Hạ Dao đứng bên cạnh cũng mở to hai mắt!
Sinh viên lớp này đúng là liều mạng a!
Nhìn đi! Bọn họ đều đã hộc máu cả rồi, vậy mà vẫn đứng đó nhảy múa!
Là tại vì quả lựu đạn kỳ quái mà Tiểu Nam vừa mới ném ra kia sao?
Hạ Dao hưng phấn lỗ tai sói đều dựng lên, ánh mắt chờ mong nhìn Giang Nam!
Trông cực kỳ giống một bé năn nỉ đòi đồ chơi!
Lúc này Giang Nam cũng bị hiệu quả của lựu đạn múa khiến cho kinh hãi!
Dữ dội như vậy sao?
Thật đúng là tất cả sinh vật trong phạm vi đều bị cưỡng chế nhảy múa a, ngay cả người hộc máu đều bị ép đứng dậy múa?
Thứ này cũng quá tốt đi!
Giang Nam cực kỳ hưng phấn, vừa muốn nói chuyện thì cảm giác một cỗ tâm tình xao động tràn ngập nội tâm!
Chỉ có nhảy múa mới có thể giải phóng!
Thật giống như đập nước bị nghẹn đầy nước, nếu không xả nước sẽ nghẹn nổ tung!
Giang Nam bối rối, mình đang ở ngoài phạm vi của lựu đạn!
Không bị ảnh hưởng, sao còn...
Lập tức khuôn mặt tối sầm lại!
Là tác dụng phụ của lựu đạn múa xấu hổ sao?
Làm người ném lựu đạn cũng phải nhảy theo?
Thế này cũng quá gân gà a!
Vốn tưởng là đạo cụ khống chế, mẹ kiếp này thì ngược lại, ngay cả mình cũng bị khống chế theo?
Hừ hừ!
Nhưng thế này sao có thể làm khó được Giang Vũ Vương ta?
Nhảy!
Chỉ thấy bàn tay Giang Nam vung lên, hai cây thánh kiếm đã được nắm trong tay!
Xem lão tử nhảy đây, vung hành điệu nghệ!
"Không phải nói không còn sức lực sao? Chẳng phải mọi người đều rất có tinh thần sao?"
"Đến đây! Ta nhảy cùng với các ngươi!"
Nói xong lại cầm theo hai cây hành lá liền vọt vào đám người!
Các sinh viên đều điên rồi, tình huống hiện tại đến tột cùng là như thế nào a!
Tại sao một teletubbies màu xanh lá cây xách theo hai cây hành lá, vừa nhảy nhót, vừa xông về phía chúng ta!
"Hra~... Hra tsa tsa, ia ripi-dapi dil!"
Một bóng xanh hiện lên trên không, Vương Chiêm và Hạng Tổ bị chém hộc máu bay ngược!
Nằm trên mặt đất trợn trắng mắt, dù là như vậy nhưng vẫn nhảy!
Hạng Tổ nằm trên mặt đất không ngừng ủn mông!
Quả thật không dám nhìn thẳng!
Mà Vương Chiêm thì nằm nghiêng trên mặt đất không ngừng duỗi chân, tiếp tục điệu nhảy Nicolas Triệu Tứ của hắn!
Cả người xoay ngược chiều kim đồng hồ lấy đầu làm trung tâm!
Chung Ánh Tuyết che mặt!
Giang Nam trừng mắt: "Sao không đánh trả?"
Hạng Tổ gào khóc: "Cái này... cái này bảo lão tử đánh trả thế nào đây?"
Vương Chiêm che mặt: "Ta không khống chế được động tác của mình!"
Giang Nam cả giận: "Xong đời! Hạng Tổ ngươi khiêu vũ thì khiêu vũ, lại không phóng ra được dị năng sao? Không bày tư thế thì không thể phóng thích dị năng được sao?"
"Vương Chiêm! Ngươi hoàn toàn có thể dùng bước nhảy để né tránh a!"
"Không được để bất cứ tình huống nào ảnh hưởng đến ý chí chiến đấu của các ngươi!"
"Oanh!"
Lại có một người bị đánh bay!
[Giá trị oán khí từ Vương Chiêm +1000!]
[Giá trị oán khí từ Hạng Tổ...]
Bọn họ đều sắp điên rồi, hiện tại thứ bọn họ tò mò cũng không phải vì sao bản thân lại không tự chủ được mà nhảy múa!
Thứ bọn họ tò mò là tại sao hắn có thể vừa nhảy vừa dùng hai khúc hành lá để chém người?
Loại thao tác cao cấp này bọn họ căn bản không học được a!
Giờ khắc này ánh mắt Giang Nam sáng ngời!
Cùng nhau khiêu vũ thì cùng nhau khiêu vũ!
Lão tử tinh thông kiếm pháp hành lá, chắc chắn sẽ là người múa ra lực sát thương lớn nhất!
Nhìn vào mặt này lại cảm thấy lựu đạn múa xấu hổ căn bản không gân gà a!
Quả thực hoàn mỹ!
Về phần mặt mũi? Có bào ra ăn được hay không?
Tất cả mọi người đều cùng nhau mất mặt cùng nhau xấu hổ, ta đây cũng không tính là mất mặt!
Giang Nam cầm theo hai khúc hành lá tung hoành bễ nghễ trong đám quần ma loạn vũ!
Thuấn di một cái đi tới trước mặt Diệp Tinh Tuyền!
Chỉ thấy Diệp Tinh Tuyền vừa khóc, tay vừa làm động giống như sóng cuộn!
~(T_T)~
Giang Nam ở đối diện vung hành!
Hai người nhìn nhau không nói gì, trong không khí tràn ngập một cỗ xấu hổ!
Giang Nam: "Khụ... Ngươi đang nhảy điệu gì vậy?"
Diệp Tinh Tuyền khóc lớn: "Ta giống như một cọng tảo biển tảo biển! Theo gió phiêu diêu~"
"Tảo biển tảo biển tảo biển ~ nhảy múa cùng bọt sóng!"
"Mặc kệ sóng biển cuồn cuộn, ta~"
"Oanh!"
Giang Nam vung hành chém bay cô, giống tảo biển cái quỷ gì? Hành lá mới là công lý!
Lập tức cầm hành chạy tới người tiếp theo, chém hôn mê ba chị em miêu nương đang nhảy thỏ!
Chém toàn bộ người hộc máu!
Ba phút đồng hồ trôi qua, trong sân ngoại trừ Giang Nam ra thì không có ai đứng!
Cả đám quỳ rạp trên mặt đất che mặt, cuối cùng cũng xong!
Đau đớn trên thân thể còn có thể chịu đựng, nhưng vết thương trên tinh thần thì không có cách nào khép lại a!
Nhất là Hạng Tổ, phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo, ta không muốn sống nữa!
Giang Nam nhướng mày: "Còn có sức kêu sao?"
Nói xong lại móc ra một quả lựu đạn xấu hổ kích nổ!
Tám giờ tối!
100 sinh viên nằm bất động trên mặt đất!
Giang Nam hài lòng vỗ vỗ bàn tay nhỏ: "Ngày mai cho các ngươi nghỉ phép, ta sẽ suy nghĩ ngày cuối cùng nên dạy các ngươi cái gì mới tốt!"
Vương Chiêm run rẩy giơ tay: "Ngủ ngon..."
Hy vọng chúng ta còn có thể sống qua ngày cuối cùng!
Giang Nam nhếch miệng cười, cởi bỏ bộ quần áo teletubbies, lộ ra hai má bị mồ hôi làm ướt!
Làm Giang ăn ten bảy ngày, đã có thể logout!
Lông mày cùng tóc của Giang Nam đều đã mọc ra!
Tuy rằng tóc không dài, nhưng gọn gàng sạch sẽ, khiến cho người ta có một loại cảm giác thoải mái, lại khôi phục bộ dáng đẹp trai!
Trở về căn hộ tắm rửa!
Hạ Dao và Chung Ánh Tuyết ngồi trên sô pha, ánh mắt sáng ngời cầm lựu đạn, vẻ mặt như nhặt được chí bảo!
Mà chân của Đại Lang Diệt cũng không nhàn rỗi, giờ phút này đang dùng chân bóp vai cho Giang Nam!
Lựu đạn này là do Hạ Dao dùng một giờ bóp vai cho Giang Nam để đổi lấy!
Nhưng lúc trước đã nói là dùng tay bóp...
Giờ phút này Giang Nam mới rảnh rỗi lấy điện thoại di động ra liên lạc với Dạ Oanh!
Nam Thần: Hắc ~ Ngày mai ta đi đón tiểu Mira có được không?
Dạ Oanh: Được nha!
Giang Nam bối rối, sao gióng Dạ Oanh lại có vẻ vui mừng như vậy?
Trúng xổ số sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận